Trong một căn phòng u tối ở phía nam của Tôn phủ, một thiếu gia đang ngồi trên chiếc xe lăn trước khung cửa sổ, ngắm nhìn cây hoa đào đang dần chết mòn. Một tên ám thám bước vào, quỳ xuống cung kính: "Hồi thiếu gia, tin tức đã được truyền đi""Được rồi, ngươi lui xuống đi. Đừng phá hỏng tâm trạng của ta"Tên thuộc hạ im lặng lui xuống, nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
Lúc này, tại thư phòng Tôn lão gia. Thiên Phượng ngại ngùng bước vào: "Bá phụ, cháu muốn ra ngoài mua chút y phục được không ạ?" Tôn lão gia đặt bút lông lên giá đỡ, ngước lên nhìn Thiên Phượng, dường như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng nói: "Phượng nhi, cháu không cần ngại. Đây là nhà của cháu, muốn mua thứ gì cứ đến phòng sổ sách mà lấy tiền. Nhưng nếu ra ngoài, tuyệt đối không được đi một mình. Ta sẽ bảo Tường Minh đi cùng cháu.""Không cần làm phiền Tường Minh đâu ạ. Cháu đi với Bạch Lãng và Mộc Mộc là được rồi ạ" Cô vội vàng xua tay từ chối."Không được, Mộc Mộc còn nhỏ. Bạch Lãng, ta không tin tưởng hắn ta. Vẫn nên để Tường Minh đi cùng cháu đi""Bạch Lãng là cháu mua ở sàn đấu giá, huynh ấy dù bên ngoài lạnh lùng nhưng vẫn chưa hề có ác ý với cháu. Tường Minh ca ca còn nhiều công việc, không thể để huynh ấy vì cháu mà bỏ lỡ công việc được ạ" Nói xong, Thiên Phượng bày ra gương mặt mong đợi, ánh mắt tròn xoe nhìn Tôn lão gia.Tôn lão gia cũng thở dài chịu thua với nàng ta: "Được rồi, cháu không muốn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-phung-truong-thoi/2819336/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.