Ở Đông Kinh tiếng tăm của hai người này vang dội, không ai là không nghe qua. Hai vị công tử này tướng mạo xuất chúng, vị công tử bạch y - Mao Thử Bạch Ngọc Đường mày kiếm mắt phượng, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, có thể so với trích tiên, chỉ là sắc mặt lãnh đạm, nhãn thần lạnh thấu xương, vừa nhìn đã khiến kẻ khác không dám đến gần. Còn vị công tử lam y bên cạnh - Ngự Miêu Chiển Triêu mặc dù không loá mắt như Bạch huynh nhưng tướng mạo cũng tuấn tú hơn người, tính tình ôn hoà, mẫu quang thanh lương như nước, một thân phong phạm, khiêm tốn nho nhã. Họ đều là những con người có võ công phi phàm, trời sinh mê rượu, luôn luôn gọi nhau bằng cái tên ngọt ngào và dễ thương nhất: "Mèo con" và "Con chuột ngốc".
Một vụ án tam bảo trước đây huyên náo xôn xao, việc đó vừa mới kết thúc. Khai Phong Phủ lại nhận một vụ án nữa, án kiện ngược lại không phải rất phức tạp, chẳng qua chỉ là giết người cướp của, chỉ là tên nghi phạm này lại là một nhân vật lục lâm phi thường gai góc trên giang hồ, tên gã là Ngô Bất Hoan.
Trước sự bất lực của bổ khoái, Chiển Triêu được phái đi truy bắt hắn cùng với Bạch Ngọc Đường làm phụ tá. Dù không tình nguyện nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn bị huynh trưởng tuỳ hứng trách khứ, đá tới chỗ Triển Chiêu. vậy là một tình cảm trong sáng đã chớm nở.