Từ sau đêm đó, cơ hội Bạch Ngọc Đường có thể nhìn thấy Triển Chiêu càng ít, con mèo này chạy đông chạy tây, hoàn toàn không gặp được, ngược lại như là y cố tình trốn tránh mình vậy. Phán đoán đó khiến Bạch Ngọc Đường tâm phiền ý loạn, nôn nóng đầy bụng, lại không có chỗ phát tiết, mình bây giờ không còn dám giống như trước kia, mỗi đêm chạy đến phòng y đeo bám, chỉ sợ y cảm thấy áp lực, thế nên tương tư dày vò cồn cào ruột gan.
—
Bạch Ngọc Đường không nhắc lại nữa, chỉ là chú mục vào Triển Chiêu, ánh mắt hắn kiên nhẫn không gì sánh được, chờ đợi câu trả lời của y. Một lúc lâu, Triển Chiêu có phần không chịu nổi tránh né ánh mắt hắn, nhìn về nơi khác, chỉ có điều vẫn theo bản năng nắm chặt lấy mảnh ngọc bội, nhíu mày mím môi, nhãn thần ánh lên vẻ lo sợ hoài nghi. Bạch Ngọc Đường đưa mọi cử động của y thu vào trong mắt, trái tim nhói lên cảm giác không đành lòng, tuy rằng hắn rất muốn biết con mèo con này đến tột cùng nghĩ như thế nào, nhưng hắn không muốn nhìn thấy y khốn hoặc như vậy.
“Mèo con.” Bạch Ngọc Đường hơi khuynh thân, như thường lệ mỗi lần bắt gặp y phiền não như vậy, hắn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa giãn mi tâm nhíu chặt của y, “Đừng cau mày a… Ta sẽ đau lòng…”
Triển Chiêu chần chờ một thoáng, cuối cùng nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, thấp giọng than thở: “Trong lòng ta bây giờ rất loạn, Ngọc Đường, ngươi có thể đừng thúc ép ta không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-nhai-lo-vi-uong/96180/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.