Mạc Y Thiên đứng sừng sững trước bàn thờ đá, ánh mắt hắn tĩnh lặng, sâu thẳm như đáy vực không đáy.
Hắn đã lắng nghe tiếng gào thét của vạn linh hồn, đã cảm nhận sự giày vò và phẫn uất của chúng.
Toàn bộ cơ thể hắn, từ đầu đến chân, đều đang run rẩy nhè nhẹ, không phải vì sợ hãi, mà là sự run rẩy của một cỗ máy đã bị quá tải, một cơ thể đang phải dồn nén một nguồn năng lượng quá lớn và một ý chí quá lạnh lùng.
Hắn không còn cảm thấy cơn đau rát từ những vết thương trên vai, trên ngực, vì những cảm giác đó đã hoàn toàn bị lu mờ bởi một thứ duy nhất: Giết
"Tiểu súc sinh. ."Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, không mang chút âm lượng nào, nhưng lại chứa đầy sự uy hiếp.
"Ngươi đã thấy bản lĩnh của ta chưa? Nỗi đau và sự hành hạ mà ta chịu đựng, ngươi cũng đã cảm nhận được một phần nào đó. Nhưng ta chưa bao giờ gục ngã, chưa bao giờ bị nó làm mờ mắt. "
Ánh mắt hắn hướng về phía Hỏa Sư Thú đang im lặng nằm trong túi gấm. Hắn biết, khí linh đang lắng nghe.
"Và giờ, ngươi sẽ không chỉ nhìn ta chiến đấu. Đây là cơ hội để ngươi chứng minh rằng ngươi không phải là một con thú tầm thường. "
Hắn đưa tay nắm chặt chuôi Thiên Bình Kiếm, lưỡi kiếm lạnh lẽo như một phần mở rộng của chính ý chí hắn. Hắn bắt đầu truyền linh lực vào kiếm cùng với hỏa diễm ẩn hiện của Hỏa Sư Thú ở trên thân thanh kiếm.
Từ sâu thẳm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045530/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.