Thoát khỏi kí ức của Huyết Ma Lão Tổ một cách an toàn. Hai hàng nước mắt bất giác chảy ròng rã trên gò má hắn.
Mạc Y Thiên mở mắt.
Trước mắt hắn không còn là bóng tối vô tận, mà là một màu xám tro hoang tàn. Hắn nằm trên một phiến đá lạnh lẽo, từng thớ thịt căng lên, tê cứng.
Phiến đá này, có lẽ là một mảnh vỡ của bàn thờ đá, nay đã không còn hình dạng ban đầu. Bao quanh hắn là tàn tích của Khu Rừng Linh Hồn Oán Hận, một nơi sự sống đã bị rút cạn hoàn toàn. Hắn không còn thấy bất kỳ dấu vết nào của ma khí hay hắc ám, chỉ còn lại sự trống rỗng, một sự trống rỗng đến tận cùng.
Cảm giác đau đớn đã biến mất, như thể cơ thể hắn chưa từng bị tổn thương. Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác trống rỗng khó tả, như thể một phần của hắn đã chết đi cùng với sự hủy diệt của khu rừng, cùng với kí ức của Huyết Ma Lão Tổ.
Cái chết tinh thần này nặng hơn vạn lần cái chết thể xác, nó ăn mòn tâm trí và để lại một khoảng không vô định.
Hắn cảm nhận được một thứ sức mạnh lạ thường đang chảy trong huyết quản, một dòng chảy nóng ấm cuộn trào, khác hẳn với linh lực hay ma khí hắn từng biết. Nó không mang theo sự lạnh lẽo của hắc ám, cũng không có sự ấm áp của linh lực. Nó là một sức mạnh thô sơ, nguyên thủy, giống như một dòng sông máu chảy trong cơ thể.
Mạc Y Thiên chậm rãi đứng dậy, cảm giác đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045531/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.