Sau khi kiểm soát được cơn giận, ánh mắt Mạc Y Thiên tĩnh lặng đến đáng sợ. Hắn siết chặt chuôi Thiên Bình Kiếm, từng bước chân vững chãi hơn, tiếp tục hành trình tiến sâu vào nơi tỏa ra nguồn oán khí nồng đậm nhất.
"Đã đi lâu như vậy. .còn chưa đến sao? "Hắn đã bình tĩnh, nhưng môi trường xung quanh ngày càng khắc nghiệt hơn rõ rệt.
Màn sương mù vốn đã dày đặc, giờ đây càng trở nên đặc quánh đến mức gần như không thể nhìn thấy quá một bước chân.
Mọi thứ trước mắt hắn chìm trong một màu trắng đục, chỉ có thể cảm nhận bằng những giác quan khác. Những thân cây mục ruỗng, vốn đã bị xoắn vặn thành những hình thù kinh dị, giờ đây lại như đang vươn những cành cây gầy guộc ra, cố gắng bấu víu lấy hắn.
"Mẹ nó! Càng lúc nó lại càng nồng hơn rồi, cái mùi hôi thối chết tiệt này! "Hắn nghiến răng.
Luồng khí oán hận không còn chỉ tạo áp lực vô hình nặng nề mà còn như những bàn tay lạnh lẽo, vô hình cố gắng bấu víu, kéo lê hắn từng bước, làm chậm lại sự di chuyển, như muốn níu giữ hắn mãi mãi trong nơi này.
Mỗi khi hắn bước đi, những bàn tay vô hình đó lại siết chặt hơn, cố gắng xuyên thấu lớp linh lực bảo vệ, chạm vào da thịt hắn. Cảm giác lạnh buốt thấu xương hòa lẫn với một nỗi buồn u uất len lỏi vào tâm trí.
"Trò vặt vãnh! "Hắn gằn giọng, Thiên Bình Kiếm vung nhẹ một đường, không phải để chém tan thứ gì, mà là để xua đi những làn khí oán hận đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045529/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.