Y Thiên giật mình tỉnh dậy trong một không gian hoàn toàn xa lạ. Một hơi thở lạnh lẽo đột ngột xộc vào phổi, mang theo mùi của đất ẩm, rong rêu và một thứ gì đó tanh nồng, ngai ngái.
Hắn mở mắt, đôi đồng tử co lại vì hoảng sợ. Thứ đập vào mắt hắn không phải là bầu trời xanh quen thuộc hay vòm tinh không đầy sao, mà là một xoáy nước khổng lồ của những dải tinh vân màu tím, xanh lam, và vàng kim đang cuộn tròn trên đầu, xoay chuyển không ngừng, phát ra một thứ ánh sáng kỳ dị.
Ánh sáng ấy không có nguồn gốc, tĩnh lặng và u ám. Và trên nền trời ấy, vô số những con mắt lớn nhỏ đang nhìn xuống, một con mắt lớn nằm ngay trung tâm, đồng tử màu vàng dựng đứng. Ánh mắt của nó dán chặt vào hắn, như thể đang theo dõi một con côn trùng nhỏ bé. Nhìn sâu vào đó hắn cảm thấy bản thân như bị nuốt chửng vào vực thẳm không đấy.
Hắn nhìn xuống, dưới chân hắn là một mặt đất mềm nhão, ẩm ướt, phủ đầy một lớp rêu màu đen nhạt. Nơi này không có âm thanh của chim hót, không có tiếng gió thổi, tất cả chỉ là sự im lặng tuyệt đối. Sự tĩnh lặng đó không mang lại cảm giác bình yên, mà là nỗi sợ hãi tột cùng.
"Linh Nhi? Lão Dương? "Hắn khẽ thốt lên, giọng nói khản đặc, như thể đã hàng thế kỷ không nói.
Không có tiếng đáp lại. Giọng hắn vang vọng rồi tan biến vào trong không gian, như một hạt bụi rơi vào vực thẳm. Y Thiên bắt đầu hoảng loạn. Cái đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045510/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.