Cơ thể hắn va chạm cùng với mảnh đất rơi xuống cùng, một tiếng"ầm"vang lên. Hắn nằm dưới đáy vực, toàn thân đau đớn, máu chảy ra không ngừng. Hắn cố gắng đưa tay lên, chạm vào mặt mình, cảm nhận dòng máu nóng.
"Ta còn sống ư? "Hắn tự hỏi.
"Là bằng cách nào? Cơ mà, bằng cách nào còn quan trọng sao? Mẹ kiếp nó chứ, trời cao quả không tuyệt đường người mà. Ha Ha Ha"Hắn thầm cười vì cơ thể đau đến nổi cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những tiếng rên đau đớn.
Y Thiên nằm dưới đáy vực, cơ thể rã rời. Cơn đau từ việc va chạm, kết hợp với cảm giác rỗng tuếch từ cánh tay đã không còn đang ứa máu ra liên tục dồn dập tấn công vào từng tế bào thần kinh.
"Aaaa. .. !"Hắn rên to trong cuống họng, một tiếng rên đứt quãng. Nhưng hắn không có thời gian để than khóc hay gục ngã. Hắn quơ quơ cánh tay phải trong bóng tối để mò mẫm xem thanh Thiên Bình Kiếm đang ở đâu.
"Á! Lạnh! "Hắn đột ngột thụt tay lại, hắn cảm nhận được bàn tay của mình vừa chạm vào một vật thể nào đó rất cứng, nó cực kì lạnh. Sức lạnh của nó còn mạnh hơn cả băng hàn từ Tiểu Mãng của Linh Nhi từng thổi ra nữa.
Lần này, do chuẩn bị trước hắn đã nắm chặt được vật thể tỏa ra luồng hơi lạnh kinh người ấy lại, hắn đưa lại gần mình rồi từ trong vạt áo hắn lấy ra viên Bạch Linh Quang, với ánh sáng phát ra từ Bạch Linh Quang hắn đã thấy rõ được vật thể trong tay mình, nó giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045511/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.