Đêm đó, Y Thiên cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Nỗi tuyệt vọng ban ngày và hy vọng mong manh từ mấy món đồ mới mua cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Hắn biết thân thể của hắn bây giờ không ổn, nhưng tâm trí hắn cứ luôn rống lên"Phải tập luyện! ".
Y Thiên có thể trốn tránh được tất cả mọi người xung quanh hắn nhưng riêng hắn thì không thể tránh được hắn. Vì vậy, hắn quyết định lấy mấy cuốn sách và thanh kiếm ra, rời khỏi khách điếm, tìm đến đúng cây cổ thụ nơi có cái giếng cổ. Dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh hiện ra u ám và huyền bí.
Hắn mở cuốn công pháp ra vừa mua lúc sáng ra. Trên trang bìa, ba chữ"Lục Luật Kiếm"được viết bằng một nét chữ cổ kính, giản dị nhưng đầy sức mạnh. Khi hắn đọc, một luồng cảm ứng kỳ lạ như dòng điện chạy khắp cơ thể.
Hắn hiểu ngay, như thể nó đã là một phần của hắn từ lâu. Hắn cầm thanh kiếm lên, thấy tấm vải quấn quanh chuôi kiếm rất khó chịu khiến hắn không thể cầm chắc được thanh kiếm trên tay, hắn gỡ tấm vải đang bọc lấy chuôi kiếm ra. Trên đó, bốn chữ"Thiên Hạ Thái Bình"được khắc chìm. Đọc xong bốn chữ này, Y Thiên liền nãy ra một ý nghĩ đặt tên cho thanh kiếm này.
"Thiên Hạ Thái Bình, quả là bốn chữ hay, nói lên đúng với khí chất của ngươi. Vậy, ta sẽ gọi ngươi là Thiên Bình Kiếm. "Hắn lẩm bẩm, một nụ cười nhạt hiện lên trên lưỡi kiếm bóng bẩy được ánh trăng cao chiếu rọi vào phản chiếu lịa. .
Hắn thấy hắn với thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045509/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.