Đêm buông, màn sương mỏng như một tấm voan bạc lững lờ phủ lên cánh rừng, len lỏi qua từng kẽ lá rồi đọng lại thành những hạt sương. Tiếng lóc cóc đều đều của bánh xe ngựa như một bản nhạc buồn trong màn đêm tĩnh mịch, vọng vào khoảng không vô tận.
Trong khoang xe tối tăm, hơi lạnh từ rừng già thấm qua lớp vải bạt, nhưng Y Thiên lại cảm thấy toàn thân nóng bừng, một ngọn lửa điên loạn đang cháy âm ỉ trong lòng. Hắn ôm chặt lấy Linh Nhi đang say ngủ, siết chặt tay vào viên Bạch Linh Ngọc lạnh buốt. Tựa như một sợi xích vô hình, viên ngọc lập tức khóa chặt con thú dữ trong hắn, mang lại một sự bình lặng quái dị.
"Đại ca sẽ bảo vệ muội… không để ai làm hại…"hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc đầy yêu thương, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một nỗi đau đớn quặn thắt.
"Muội… sẽ mãi mãi bên cạnh đại ca chứ? "Giọng hắn nhỏ dần, âm thanh ưỡn ẹo giống như các kẻ biến thái. Hắn vòng tay qua lưng của nàng, siết chặt hơn nữa, ra sức ngửi lấy mùi hương hoa dịu nhẹ trên cổ nàng, nó lạnh, nó mát, nó thoang thoảng tựa như vô hình, khiến đầu óc người ta thư giãn đi.
"Muội hứa đi, sẽ mãi mãi bên cạnh ta đúng không? "
Linh Nhi khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ, một bàn tay nhỏ nhắn vô thức nắm lấy vạt áo hắn. Nàng mơ màng nói nhỏ:"Ưm…Linh Nhi… muốn ăn… bánh dứa. "
Nghe giọng Linh Nhi, Y Thiên chợt tỉnh lại. Đầu óc hắn hỗn loạn đầy những câu tự hỏi tại sao bản thân hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045507/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.