Ánh trăng non vắt qua khung cửa sổ, rót vào căn phòng của Bạch Tư Mi một dòng bạc lấp lánh. Nàng ngồi đó, tựa vào lan can, mái tóc đen như suối buông xõa trên vai, vẻ đẹp mặn mà, thoát tục như tiên nữ giáng trần.
Gương mặt nàng dưới ánh trăng càng thêm thanh khiết, nhưng đôi mắt lại đượm buồn, một nỗi buồn sâu thẳm giấu kín.
Nàng đưa tay lên, lặng lẽ vuốt ve chiếc Băng Long Hoàn trên ngón tay. Chiếc vòng dường như cảm nhận được sự buồn bã của nàng, nó khẽ tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, như một lời an ủi vô hình.
Khi Y Thiên ở gần, hai chiếc Băng Long Hoàn và Hỏa Phượng Hoàn sẽ ứng lên, phát sáng, còn khi xa thì chỉ cảm nhận được nhau. Nếu một trong hai chiếc vỡ, chiếc còn lại sẽ gầm lên suốt ba ngày ba đêm.
Nàng thấy bản thân mình thật ngu ngốc, hôm tân Thái Tử đăng cơ, Băng Long Hoàn đã sáng lên mấy lần, nàng lại không hề để ý, để rồi bỏ lỡ mất cơ hội gặp nhau, nàng thấy thật tiếc, nếu không thể gặp lại thì nàng sẽ mãi ân hận mất.
Nàng thật muốn gặp lại Y Thiên cùng hắn đi dạo quanh phố như những ngày trước, nàng ngọt ngào gọi hắn vài tiếng chàng, hắn liền đỏ mặt, dáng vẻ e thẹn của hắn trong mắt nàng thật dễ thương biết bao. Mọi âu lo trong lúc tu luyện khi thấy hắn lại tan biến dần, khi thấy hắn trong đầu nàng chỉ còn mình hình ảnh hắn thôi.
"Phải chăng nhớ chàng là một căn bệnh? Nếu vậy, chẳng phải Bạch Tư Mi ta sắp sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045506/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.