Chiếc xe ngựa thô sơ, cũ kỹ chậm rãi lăn bánh, rời khỏi Hoàng Kim Sa Thành. Thành phố đã trở lại vẻ yên bình thường nhật, không còn cảnh hỗn loạn và khói lửa. Khung cảnh đường phố tĩnh mịch, chỉ có tiếng bánh xe gỗ kẽo kẹt và tiếng vó ngựa đều đều vang vọng trên nền đá lạnh lẽo. Chuyến đi về cố trạch kéo dài hơn một tuần, đủ để nỗi đau và sự điên loạn trong lòng Y Thiên nảy nở.
Bên trong khoang xe, không khí nặng nề như chì. Linh Nhi, sau khi khóc đến cạn khô nước mắt, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và hoảng sợ. Nàng cố gắng cựa mình, tựa đầu vào vai Y Thiên, đôi mắt long lanh ngước nhìn hắn, giọng yếu ớt và run rẩy.
"Ca ca. .. chúng ta. .. chúng ta đang đi về cố trạch ạ? Còn xa lắm không? "Nàng siết chặt lấy tay áo Y Thiên, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp từ người thân duy nhất còn lại.
Y Thiên, gương mặt hắn lạnh như băng, vô cảm. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, một cách chậm rãi và đầy ám ảnh. Hắn khẽ đáp, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo chút dịu dàng đến đáng sợ.
"Đúng, đó là một nơi an toàn, Linh Nhi. Không một ai có thể làm hại muội cả. "Lời nói ngắn gọn đó như một bức tường vô hình, ngăn cách hắn với tất cả, nhưng lại ôm lấy Linh Nhi một cách tuyệt đối.
Linh Nhi bất giác rùng mình, nàng nhận ra bàn tay ca ca đang run rẩy, nàng có cảm giác như hắn đang cố gắng kiểm soát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045505/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.