Trên dưới Mạc gia, từ những đứa trẻ thơ dại vẫn còn ôm chặt búp bê, đến những người già run rẩy với mái tóc bạc phơ, tất cả đều bị áp giải ra. Họ bị xiềng xích, quần áo tả tơi, khuôn mặt hốc hác nhưng không một ai cúi đầu.
Họ xếp thành hàng dài, ánh mắt đầy bi phẫn nhìn về phía đài cao. Những tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng nấc nghẹn của phụ nữ vang lên giữa quảng trường, xé lòng người.
"Con mẹ nó, dám làm mà không dám chịu à, khóc lóc cái thứ chó má gì? "
"Ui, ui, nhìn các người như này. Trước đây còn muốn vào làm thị nữ, bây giờ chỉ nhìn thôi đã thấy bẩn mắt. "
"May thật, lúc trước xém tí nữa đã gả con gái vào trong Mạc gia rồi. ."
". .Đúng là cái thể loại giả nhân giả nghĩa, đến giờ sự thật phanh phui còn không cúi đầu nhận tội, uy phong đếch gì mà ngẩng đầu! "
"Mẹ nó, lúc trước bị đám người sắp chết Liễu gia áp bức, giờ xem chúng nó bị chém thật là thoải mái quá đi. Ha ha ha. "
Tiếng la ó, chửi rủa vang lên từ đám đông, biến sự hân hoan ban nãy thành một cơn giận dữ ghê tởm. Những quả trứng thối, rau củ ôi thiu được ném thẳng vào những người tù tội, vương vãi trên nền đất, bắn cả vào binh lính. Mùi hôi thối, tanh tưởi hòa lẫn trong không khí, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và ghê tởm, nhân tính bị chà đạp đến không còn gì.
Mạc Y Thiên nắm chặt tay Linh Nhi, bàn tay hắn đè nhẹ chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045504/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.