Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ trên con đường mòn đã được chỉ dẫn một cách cẩn thận, một khung cảnh quen thuộc hiện ra. Giữa một khoảng đất trống nhỏ, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ khổng lồ, là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ.
Những bức tường đã bạc màu theo thời gian, mái nhà lợp tranh phủ đầy rêu xanh, một vài tấm ngói còn lủng lẳng sắp rơi, dấu vết thời gian. Ngôi nhà trông đơn sơ, mộc mạc, không hề có vẻ gì bí ẩn hay đáng sợ, nhưng lại toát lên một cảm giác an toàn vững chãi, một sự quen thuộc đến lạ kỳ, như thể nó đã sừng sững ở đó qua bao đời để chờ đợi họ.
Khung cảnh tĩnh mịch đến lạ thường, không một tiếng động, không một bóng người, nhưng lại mang đến cảm giác bình yên đến lạ, như một nơi trú ẩn đã chờ đợi họ từ bao đời, một chốn bình yên đã được định sẵn.
Y Thiên nhẹ nhàng đặt Linh Nhi xuống đất, đôi chân hắn khẽ nhún nhẩy cho đỡ mỏi. Đôi mắt hắn dán chặt vào ngôi nhà.
Một cảm giác thân thuộc dấy lên trong lòng hắn, không phải tò mò hay cảnh giác, mà là sự trở về, một sự kết nối sâu sắc với dòng chảy huyết mạch của mình, linh hồn hòa quyện.
Hắn cảm nhận được một luồng không khí cũ kỹ và chút ẩm mốc tỏa ra từ ngôi nhà, mang theo hơi thở của thời gian, của những tháng năm đã qua, nhưng đồng thời cũng là hơi thở của tổ tiên, của những người đã từng sống và bảo vệ nơi này, một cảm giác bình yên len lỏi vào từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.