Tiếng cười khúc khích của Linh Nhi vang vọng sau lưng, hòa cùng tiếng trầm ổn của Lão Dương. Mạc Y Thiên mỉm cười, lòng hắn dâng lên cảm giác bình yên lạ thường.
Hắn vừa cùng Lão Dương sửa soạn lại gian bếp đơn sơ, chuẩn bị cho cuộc sống mới nơi thâm sơn cùng cốc này. Khi ánh nắng chiều bắt đầu len lỏi qua ô cửa sổ bếp, Y Thiên khẽ vuốt mái tóc Linh Nhi, rồi quay về gian phòng mà Lão Dương đã chỉ định cho hắn.
Vừa bước vào phòng, một luồng khí tức, pha lẫn mùi gỗ mục và linh khí nhàn nhạt, bao trùm lấy hắn. Y Thiên nhắm mắt, hít sâu. Lồng ngực căng đầy một cảm giác quen thuộc, đã từ lúc nãy, một sự thôi thúc kỳ lạ từ sâu thẳm Linh Hải của hắn.
"Phải rồi. .. Cảm giác này. .. Nó cứ thôi thúc ta tu luyện. "Hắn tự lẩm bẩm. Hắn không chần chừ, khoanh chân ngồi thẳng trên sàn gỗ, nhắm mắt, tâm trí nhanh chóng chìm vào trạng thái tĩnh lặng.
Xung quanh hắn, linh khí của Rừng Vô Ưu và từ chiếc túi gấm trong tay hắn bắt đầu hội tụ, dày đặc hơn. Y Thiên cảm nhận từng luồng linh khí tinh khiết, mát lạnh, tựa sợi tơ vô hình len lỏi qua từng lỗ chân lông, thấm vào da thịt. Chúng không ồ ạt, mà nhẹ nhàng, bền bỉ, như những dòng nước nhỏ róc rách chảy vào một khe suối cạn.
"Chính là nó… linh khí, hôm nay nhất định phải đột phá! "Y Thiên thầm nghĩ. Hắn tập trung ý niệm, dẫn dắt những dòng linh khí vừa hấp thụ, điều khiển chúng di chuyển qua các kinh mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045502/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.