Sáng hôm đó, những tia nắng bình minh đầu tiên, tựa sợi vàng óng ả, nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa sổ khách điếm, mang theo khí lạnh ẩm của rừng già, mơn man trên khuôn mặt Mạc Y Thiên.
Hắn mở mắt, cảm giác sảng khoái sau một giấc ngủ sâu hiếm hoi, như thể tâm hồn được gột rửa, suy nghĩ trở nên trong trẻo. Mọi bế tắc của đêm qua, những giấc mộng nhiễu loạn, dường như đã được gột rửa phần nào, nhường chỗ cho một sự quyết tâm mới mẻ, kiên định.
Hắn liếc nhìn Linh Nhi vẫn còn say giấc nồng, khuôn mặt thanh tú vùi vào gối mềm, đôi môi chúm chím hé mở như nụ hoa hé nở, toát lên vẻ ngây thơ, thuần khiết. Ở góc phòng, Lão Dương ngồi thiền, thân ảnh bất động, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn toát ra sự cảnh giác thường trực, khí tức khác thường, tựa một pho tượng sống, bảo vệ không gian xung quanh.
Tiếng hít thở đều đặn của lão là minh chứng cho cảnh giới tu vi cao thâm, khiến Y Thiên càng thêm tò mò về thân phận thực sự của lão bộc trung thành này.
"Đại ca dậy rồi sao? Linh Nhi đói bụng quá. "Linh Nhi cựa quậy, dụi mắt, giọng nói trong trẻo như tiếng suối reo phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm. Nàng đã tỉnh giấc, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Y Thiên, khẽ dụi đầu vào vai hắn, tựa hồ một chú mèo con tìm kiếm hơi ấm.
"Rồi, rồi. Linh Nhi dậy rồi, chúng ta đi ăn thôi. "Y Thiên khẽ bật cười, tiếng cười ấm áp như nắng hạ. Hắn đứng dậy, vươn vai, gân cốt giãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045500/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.