Trong tẩm phòng yên tĩnh, Mạc Y Thiên đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Ánh trăng sáng vằng vặc đổ tràn vào căn phòng, dát bạc lên khuôn mặt hắn. Nỗi đau mất mát và sự sỉ nhục đã lắng đọng, hóa thành một ý chí sắt đá, thiêu đốt mọi sự yếu đuối còn sót lại. Hắn siết chặt chiếc Hỏa Phượng Hoàn trên cổ tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó như một lời nhắc nhở không ngừng về cái giá của sự bất lực.
"Nếu ta quá yếu. .. ta sẽ mất đi tất cả. "Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc nhưng đầy quyết tâm.
"Nhưng ta sẽ không để mất Linh Nhi và hy vọng của Mạc gia, nếu Mạc gia đã định là rơi vào ngõ chết, ta sẽ đi một con đường khác dẫn Mạc gia lên đỉnh cao trở lại! "
Đó là lời thề thầm kín, được khắc sâu vào tâm khảm hắn dưới ánh trăng bi thương ấy. Mệt mỏi và rã rời sau một ngày đầy biến cố, Mạc Y Thiên định bước về phía giường để nghỉ ngơi.
Nhưng chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, lạnh buốt như gáo nước tạt vào mặt. "Nếu cứ để bản thân thoải mái như vậy, trì trệ tất cả, thì mọi hy vọng của Mạc gia đặt lên vai hắn sẽ ra sao? "Hình ảnh phụ thân gánh vác, hình ảnh Linh Nhi ngây thơ, và cả sự hy sinh của Bạch Tư Mi chợt hiện lên, giằng xé tâm can hắn.
Hắn lập tức dừng lại, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. Hắn quay người, tiến đến chiếc bàn nơi hai cuốn bí pháp cổ kính nằm. Hắn vươn tay, lại một lần nữa cầm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ngoai-lai-cam-khu/5045493/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.