- Mình à, em có chuyện cần nói.
Tối hôm ấy, vừa trở về nhà, Trần Thịnh đã thấy vợ mình ngồi đó, dáng vẻ nghiêm túc hiếm gặp.
- Con đã đỡ sốt chưa?
- Nó đỡ rồi, cũng đã ngủ rồi. Nhưng, em có chuyện này...
- Em cứ nói đi, anh nghe đây.
Điệu bộ của vợ, khiến Trần Thịnh cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn không kịp tháo cà vạt, ngồi xuống đối diện Phạm Tố Uyên.
- Linh, bị bệnh nan y rất nặng.
- Sao cơ? Không phải chứ? Bác sĩ nào khám? Em có giấy xét nghiệm không? Để anh xem...
- Chuyện này, không phải do bác sĩ khám. Anh chỉ cần biết, là một người rất có uy tín tại Long Thành...
- Uy tín? Uy tín đến cỡ nào? Để mai anh nghỉ làm, đưa con bé đi khám...
- Mình à, mình đừng nói cho con bé biết, cũng đừng hỏi về chuyện này. Có những thứ, em không thể nói cho mình biết, mình cũng hiểu mà...
Trần Thịnh lặng im không nói nữa. Đúng là Phạm Tố Uyên đến từ Phạm thị. Trong Phạm thị, có những phạm trù mà thường nhân như hắn không thể dấn vào.
- Em không... nói dối anh chứ?
- Em đã nói dối mình bao giờ chưa?
Lại là im lặng.
Trần Thịnh cố giữ bình tĩnh nhìn vợ, nhưng đáy lòng hắn, cũng ngổn ngang trăm mối.
- Em tính... gia đình mình, cùng trở về Long Thành, được chứ?
- Ở Hải Thành, không thể... trình độ y tế ở đây... không đủ sao? - Trần Thịnh lắp bắp.
Chỉ thấy vợ hắn khe khẽ lắc đầu.
- Em biết, công việc của mình ở Hải Thành, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967718/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.