Thế giới này, thật rộng lớn. Tri thức là vô hạn. Và cường giả thì nhiều như mây.
Ta chỉ là một con người nhỏ bé giữa 30 tỉ người, ta mạnh hơn rất nhiều người, nhưng lại yếu hơn rất nhiều người khác.
Học tập tới bao giờ cho đủ, luyện tập tới bao giờ là cùng, mạnh mẽ tới khi nào mới được?
Nếu ngươi mải theo đuổi những mục đích mông lung, rốt cuộc ngươi sẽ lạc lối, hoặc gục ngã giữa đường.
Thay vì đặt câu hỏi, đến bao giờ mới mạnh mẽ, đến bao giờ mới giỏi giang, ngươi nên đặt câu hỏi, làm thế nào để hạnh phúc.
Hạnh phúc, nghe thật đơn giản với rất nhiều người, lại là sự xa xỉ đối với rất nhiều người khác. Như thường lệ, Trần Thiên Anh lại chạy bộ mỗi buổi sáng.
Đã từ lâu hắn luôn duy trì những thói quen đều đặn. Vừa chạy, hắn lại vừa suy nghĩ.
Đối với hắn, hạnh phúc là gì? Có một cuộc sống đầy đủ, có thể chăm sóc cho những người thân yêu, và có được một công việc để cống hiến hết mình. Một công việc thật sự, và lương thiện.
Hắn không quan tâm lắm tới tri thức, tới trình độ, tới những cảnh giới cao xa, nhưng thật nực cười, giờ hắn lại đang nhắm tới những điều đó.
Nếu không có trình độ, liệu có ai tuyển dụng hắn vào làm? Làm sao hắn có thể kiếm được thu nhập, để nuôi sống bản thân mình, và chăm lo cho người khác? Hắn đã sống trong cảnh nghèo túng quá lâu và chịu quá đủ sự khinh miệt từ người chú giàu có, để hiểu sự nhục nhã của cái nghèo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967719/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.