Thư viện của trường, là một khu nhà rất rộng, rất cao. Khắp các học viện tại Đại Nam, thư viện luôn là nơi được đầu tư kĩ càng nhất. Người Đại Nam luôn theo đuổi tri thức, mà nơi chứa tri thức, chính là Thư viện.
Học sinh trường Kình Ngư, trừ thằng Văn ra, đều dành rất nhiều thời gian học tập tại thư viện. Còn thằng Văn, thì là lần đầu tìm đến.
Nó vừa bị thầy cho ra khỏi lớp, vì thầy nói nó giỏi quá không cần học cùng nữa. Nó lại chả thấy thế chút nào, giờ nó lại không biết phải đi đâu. Rốt cuộc nó lên thư viện.
Rất nhiều sách. Chỉ sảnh ngoài đã chứa hàng nghìn quyển sách. Nó tự hỏi cả đời mình chắc cũng không đọc hết số sách này.
Lại còn có những thư viện lớn hơn như thế này nữa sao? Chứa toàn bộ số lượng sách trên đời? Nó lè lưỡi. Nó không hiểu, nếu chỉ riêng số sách trong thư viện này, đọc cả đời đã không hết, tại sao người ta còn muốn tìm nhiều sách hơn nữa làm gì.
Một cô thủ thư cười với nó, hỏi nó muốn đọc sách gì. Cô cười, nói ở đây sách gì cũng có. Nó hỏi, vậy cuốn Văn học lý trí của thầy Mạnh, ở đây có không. Cô thủ thư lúng túng, cúi xuống tra cứu tài liệu điện tử, không có. Cô còn hỏi, quyển sách đó, có phải do nó bịa ra không.
Nó mở cặp, lấy ra quyển sách mà thầy Khang đã cho, cho cô nhìn.
Rõ ràng là không có quyển sách này, vậy mà cô dám nói cái gì cũng có. Nó nghĩ vậy, nhưng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967659/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.