- Thưa thầy, thằng Văn lại ngủ gật!
Thu Mai giơ tay mách thầy. Nó cảm thấy thật sự quá khó chịu. Được thầy nhớ tên, được thầy quan tâm, lại còn được nước làm tới, đi học được 3 hôm, 1 hôm nghỉ học không có lý do, 2 hôm còn lại, lăn ra ngủ!
Thầy Khang liếc qua, không nói gì, chỉ cười. Thầy tiếp tục giảng bài.
Linh khẽ vỗ thằng nhóc.
- Văn, sao bạn ngủ gật hoài vậy?
- Ớ ớ... Đêm qua, đi săn thú, về muộn quá... 1 giờ sáng, mới được ngủ... Thầy... đang giảng cái gì đấy?
- Lịch sử của thế giới.
- Đây là môn Lịch sử sao? - Nó vẫn còn ngái ngủ.
- Ngốc! Làm gì có môn học nào gọi là Lịch sử? Đang học Văn đó, nhưng thầy muốn mở rộng kiến thức.
“Lịch sử, các em lên thư viện là có thể đọc được, nhưng thầy không tin tưởng lắm vào khả năng tự giác của các em, nên buổi học này, coi như là khơi gợi cảm hứng vậy.
Bắt đầu từ 6000 năm trước, về con Khỉ già đã dạy loài người học nói. Có ai biết, con Khỉ già đã dạy bao nhiêu giống loài học nói không?”
Thu Mai giơ tay, ngơ ngác hỏi.
- Ơ, vậy là con Khỉ già không chỉ dạy mỗi loài người học nói thôi ạ?
- Tất nhiên là không phải, em học hành kiểu gì thế? Vương Thành Văn, em có biết không?
Gọi tên nó, thì nó đứng dậy. Vươn vai một cái, ngáp một cái. A, sảng khoái quá.
Cả lớp đội tuyển nhìn thấy cảnh này, ai cũng lắc đầu ngao ngán. Thầy Khang vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-menh-kha-bien/967658/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.