Chương trước
Chương sau
Phá hoại kinh doanh của người khác, thì cần đặt bản thân vào vị trí của người khác.
Người ta kinh doanh bằng cái gì? Người ta cần nhất cái gì? Người ta sợ nhất điều gì? Khách hàng của họ cần thứ gì? Thị trường cần cái gì?
Và đánh thẳng vào điều đó.
Mấy trò cho gián vào bát canh rồi đòi ăn vạ, đã cũ rích rồi.
Hiện giờ, muốn phá hoại việc kinh doanh của người khác, cần đánh vào tâm lý khách hàng.
Vũ Hải Hùng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nắm rất vững lý thuyết này. Bố hắn, Vũ Hải Long, chỉ là một tên võ phu tứ chi phát triển, tay nhanh hơn não, bởi vậy Hải Long chỉ có được một thành tựu nho nhỏ. Hải Hùng rất được bố mình kì vọng, là có thể đưa băng Hải Long lên một tầm vóc mới.
Thời đại này, muốn làm cái gì, hãy động não suy nghĩ trước tiên.
Hiện nay, tâm lý khách hàng Đại Nam quan tâm nhất, là gì? Là vệ sinh an toàn thực phẩm. Muốn phá hoại kinh doanh của một nhà hàng, cần gán cho bọn họ cái mác “mất vệ sinh an toàn thực phẩm”.
Nếu là một nhà hàng thuộc một chuỗi kinh doanh lớn, bọn họ sẽ xì tiền ra để bưng bít chuyện này. Nhưng nếu là một nhà hàng nhỏ vô danh, cái kết phải chịu chắc chắn là sự tẩy chay.
Vệ sinh an toàn thực phẩm à? Lại quay lại chủ đề con gián rồi. Hiện giờ, khi internet lên ngôi, truyền hình dần mất đi vị thế của mình. Rất nhiều hãng sản xuất phim tư nhân nổi lên, với format mới, phim sitcom, thay vì những tập phim truyền hình dài lê thê. Mở đầu cho xu hướng này, chính là Fusan Entertainment, chính là Kumo Sasaki. Tên này, không hiểu rảnh rỗi tới mức nào, mỗi ngày đều tung ra một cái vlog lên mạng. Mà mỗi một vlog, lại ở một địa điểm khác nhau, khi thì ở Cận Tây, khi thì Bắc Hà, lúc lại lang bạt khắp các xứ sở hoang vu.
Fooder là một công ty chuyên về quảng bá đồ ăn, dần dần phát triển đến quy mô đủ lớn, bọn họ cũng sản xuất luôn những clip về ẩm thực. Những clip này, là để quảng bá cho khách hàng. Khách hàng đặt tiền, họ quảng cáo. Nhưng dần dần, khi mọi nhà hàng đều muốn quảng cáo, cái mác “gợi ý ẩm thực” của họ dần nhạt đi, vì nhà hàng đếch nào cũng gợi ý, thế thì tao chọn bừa một nhà hàng cho nhanh, còn cần xem chúng mày quảng bá.
Vậy nên, dần dần, Fooder kiếm sống bằng cách mới, nhận tiền của khách hàng để đi “bóc phốt” đối thủ cạnh tranh. Không biết xu hướng này có thể duy trì bao lâu, nhưng hiện tại, rất nhiều nơi cũng bắt chước theo Fooder. Các nhà hàng bóc phốt nhau toé loe cả lên, làm dân Đại Nam không ai dám đi ăn hàng nữa.
Tại trụ sở Fooder ở Hải Thành. Thuý Giang năm nay đã 24 tuổi, là một MC khá có tiếng tăm đối với thanh thiếu niên Hải Thành, thường xuyên được bình chọn vào top hot girl. Không chỉ làm cho Fooder, Thuý Giang còn có blog cá nhân, channel cá nhân, mỗi lần stream hé tí ngực, hôn gió vài cái, đủ làm các thanh niên xiêu vẹo.
Reng!!
- Alo?!
- Chị Thuý Giang ạ? Em Hải Hùng đây, hề hề.
- Hùng nào nhỉ?
- Em Hải Hùng con bố Hải Long đây mà chị, hề hề.
- À, chị nhớ rồi, dạo này thế nào?
- Em khoẻ. Ngày nào cũng xem stream của chị, tâm hồn khoan khoái, yêu đời phơi phới, hề hề. Chị của em càng ngày càng xinh đẹp.
- Chú đừng có nịnh chị, có chuyện gì, nói mau, chị đang bận lắm.
- Em có đơn hàng cho chị đây.
Thuý Giang ít nhiều cũng là người lăn lộn mưu sinh ở Hải Thành, các thế lực tại đây, làm sao lại không biết. Hơn nữa, những quán mà Fooder kí hợp đồng, có không ít là dưới sự bảo kê của Hải Long. Thằng oắt Vũ Hải Hùng, cô cũng có quen biết, không đến nỗi quá thân thiết, nhưng thằng này dẻo mồm dẻo miệng, thích nịnh nọt, cũng khiến người ưa thích.
Việc Fooder có quan hệ tốt với các băng đảng, cũng không có gì lạ. Muốn bỏ tiền ra bóc phốt nhau, thì các băng đảng chính là những khách hàng tiềm năng nhất.
Nhưng lần này, là thằng oắt Vũ Hải Hùng với tư cách cá nhân muốn báo thù. Thật là nhỏ nhen, Thuý Giang nghĩ, nhưng đàn ông mà nhỏ nhen, thường dễ leo cao. Vụ này, coi như giúp đỡ nó, sau này leo cao, nó cũng giúp lại mình. Thuý Giang đâu chỉ hài lòng với vị trí MC hay hot girl này, vị trí này chỉ giữ được khi cô còn trẻ đẹp. Về già, Thuý Giang muốn làm một bà trùm truyền thông, như Kumo Sasaki vậy, nhưng mơ thế hơi ảo tưởng quá, cô chỉ mong nắm trùm truyền thông ở Hải Thành này mà thôi.
Ngay lập tức, Thuý Giang triệu tập đội ngũ đạo diễn và quay phim, cả đám lên xe kéo tới đường số 8 phố công chức, ngõ số 3. - Nè mày, sao mày dám nói là không có đàn ông trông quán?!
Vũ Hải Hùng nhéo thằng Vinh Mũi Chó một cái. Thằng khốn này tình báo kiểu gì vậy? Ngồi chình ình ngoài cửa, rõ ràng là một ông người Phú Sơn, đeo bên hông còn có một thanh kiếm.
- Đại ca, em ngồi theo dõi cả ngày hôm qua, không có bất cứ tên đàn ông nào, nhưng kể cả có bảo vệ đi nữa, mình có làm chuyện gì bạo lực đâu, chốc nữa còn có đài truyền hình xộc vào, có mười tên bảo vệ cũng không dám manh động.
- Được rồi, lần sau mày làm ăn cẩn thận hơn chút. Giờ vào đi, thực hiện theo kế hoạch. - Bà chủ, cho 2 suất cơm được không? Một suất 10 hào, 1 suất 5 hào. Đúng thế, 2 loại cao cấp ấy.
Một lát sau,
- Bà chủ, cho thêm 2 cốc nước, 10 xu đúng không?
Một lát nữa,
- Bà chủ, cho thêm 2 cái bánh bột lọc, 2 hào đúng không?
Ăn uống no say, công nhận cơm ở đây ngon thật, nhưng rất tiếc, có trách thì cứ trách thằng Văn vậy. Hùng cười, nó dẫn thằng Vinh Mũi chó ra quầy thu ngân tính tiền.
Người tính tiền, là một cô gái, còn trẻ, xấu, đang lóng nga lóng ngóng. Thế càng hay.
- Của hai em... ừm, tổng cộng là 15 hào. Thêm 2 cốc nước, 2 cái bánh bột lọc, tổng cộng, là 17 hào 10 xu.
Vũ Hải Hùng chợt nói.
- Ở đây, có 20 hào chẵn, làm sao bây giờ nhỉ?
- Ơ... để chị trả lại em, 2 hào 90 xu...
- Khoan đã chị, tiền nước em mời nó, tiền bánh nó tự gọi, để nó trả. Thằng này, mày đưa tao 2 hào đây, tao đưa mày 10 xu. Chị, tiền nào ra tiền nấy, chị cứ cầm 2 hào của nó này...
- Ê mày, 2 hào này, cứ tính vào 20 hào kia đi, rồi mày trả lại tao 10 xu...
- Thằng đần, hai cốc nước, tao mời mày, thì tao trả 10 xu cho mày, còn mày ăn hết cả 2 cái bánh, thì mày phải trả 2 hào, đúng chưa?
- Mày bị điên à? Đã trả, thì trả hết một lượt, rồi tao ăn một suất 5 hào, 2 cái bánh 2 hào, thì tao trả lại mày 7 hào, đúng chưa?
- Mày bị ngu à? Đưa tất cả 22 hào, mày trả tao 7 hào, thế coi như tao trả chị ấy 15 hào, trong khi tao chỉ ăn có 10 hào, và 10 xu? Mày tính kiểu gì ngu thế?
- Đồ ngu! Đã bảo là tính riêng ra, mày mời tao uống nước, thì mày đưa tao 5 xu, còn 2 hào, để tao trả chị ấy...
- Thì mày vừa trả chị ấy 2 hào rồi còn gì? Này, chị ơi, chị nói xem, có đúng là em đưa chị 20 hào không?
- Ơ... đúng rồi.
- Rồi nó lại trả chị 2 hào, đúng không?
- Ơ... đúng vậy. - Nhân viên thu ngân bắt đầu lúng túng rồi. Em gái này, đâu có được thuê để làm thu ngân đâu, ngày thường ông chủ Quang vẫn đứng quầy thu ngân mà, sáng nay ông chủ ra ngoài chưa về.
- Thế còn 10 xu...
- Đồ ngu, đã bảo chia ra, thế còn suất ăn của tao, 5 hào, cộng thêm 2 cái bánh...
- Mày im cho tao...
Thấy vụ lùm xùm này, Takezawa đang ngồi ngoài canh quán, đang gà gật, cũng phải tỉnh dậy, đi tới giải quyết.
Bỗng hắn nhìn thấy từ ngoài đường, có mấy người xách máy quay phim chạy lại.
Bỏ mẹ! Hắn còn đang bị truy nã đó, không thể chường mặt ra trước máy quay được. Thế là hắn nhìn ngó dáo dác rồi lủi mất. - Bật livestream chưa?
- Chuẩn bị này, 5 4 3 2 …
- Xin chào các bạn! Các bạn có nhớ mình không nèo~? Mình là Thuý Giang đây (giơ chữ V lên mắt).
Đạo diễn thấy cảnh này, cũng ớn lạnh. Má này làm như mình vẫn còn tuổi teen ấy.
- Hôm nay, Thuý Giang sẽ cùng các bạn dạo phố phường và thưởng thức vài món ăn đường phố nha~... Ối, các bạn xem, trong ngõ kia, hình như có một nhà hàng, hay ghê ta~ Thuý Giang chưa được ăn ở nhà hàng này bao giờ, mình cùng vào khám phá nha~.
- Ô kìa, hình như trong quán có vụ lùm xùm gì đó, mọi người bu quanh đông chưa kìa, hôm nay mình đi dạo, ai ngờ tình cờ lại thấy chuyện này, để mình vào xem nha~.
Livestream phát trên cả kênh của Fooder, lẫn kênh cá nhân của Thuý Giang, đã thu hút hơn 20 000 lượt xem rồi.
- Chào bạn, có chuyện gì vậy?
Mặt thằng Vũ Hải Hùng hiện rõ mồn một trên hình.
- Chị... có phải chị Thuý Giang không ạ? Ôi em hâm mộ chị nhất luôn ấy! Chị nhìn xem, hai đứa em hôm nay đến ăn thử quán này xem thế nào, vì nghe nói quán này đắt khách lắm, ai ngờ, chị xem, hai đứa bọn em ăn 2 suất cơm, hết tất cả 15 hào, gọi thêm 2 cốc nước, hết 10 xu, rồi gọi thêm 2 cái bánh, hết 2 hào, tổng cộng là 17 hào 10 xu, ấy thế mà chị thu ngân này thu của bọn em 22 hào, mà không trả lại.
Thuý Giang vội hướng về phía người thu ngân, hỏi.
- Có thật thế không hả bạn?
- Ơ... mình...
- Có thật là bạn nhận 22 hào không?
- Ơ... thì đầu tiên các em này đưa 20 hào...
- Nhưng có thật là bạn nhận tất cả 22 hào không ạ?
- Ơ... nhưng mình không biết là 2 em ấy muốn tính chung, hay trả riêng...
- Nhưng có thật là bạn nhận 22 hào rồi, đúng không ạ?
- Đúng vậy...
Các loạt bình luận trên mạng lại ồ lên.
“Kiểu này lại nhập nhằng tiền của khách hàng rồi”
“Cậy chúng nó là trẻ con không biết gì nên quỵt luôn tiền”
“Các ông ác mồm thế, chắc do tính sai thôi”
“Dù có là tính sai, mới vài chục hào đã tính sai thế này, nhỡ hoá đơn lên tới mấy nghìn, có phải chết không?”
“Đúng thế, nuôi nhân viên kiểu này, quán có ngày sập tiệm”
“Quán này làm ăn chắc cũng chẳng ra gì”
“Quán này Trần Đại tiểu thư từng review mà?”
“Má! Nữ Ma Thần review, là để lừa chú bỏ tiền ra thôi, thằng đần”.

- Có chuyện gì vậy?
Chị Thanh từ trong bếp bước ra, vẫn còn đang đeo một chiếc tạp dề, mồ hôi lấm tấm.
- Chị là bà chủ quán ạ?
- Không, chị là bếp trưởng. Ông chủ đang đi vắng, ở đây chị chịu trách nhiệm. Có chuyện gì vậy?
Thằng Hải Hùng hùng hổ tiến lên, to tiếng giải thích.
- Này cô, cô xem! Nhân viên của cô làm ăn kiểu gì vậy? Bọn cháu ăn 2 suất cơm, hết tất cả 15 hào, ăn thêm 2 cái bánh, hết tất cả 2 hào, uống 2 cốc nước, hết 10 xu, ấy thế mà đưa chị này 22 hào, chị ấy cứ lần khần mãi không chịu trả tiền thừa!
Cô bé nhân viên đã đỏ lựng cả mặt, sắp khóc tới nơi rồi, chị Thanh vỗ vai cô bé, bảo cô ấy vào trong đi. Chị mỉm cười hỏi.
- 20 hào, là của ai?
- Của cháu.
- 2 hào, là của ai?
- Của bạn cháu.
- Tiền cơm, tính chung hay tính riêng?
- Tính chung.
- Ai trả?
- Cháu trả.
- Tiền nước, ai trả?
- Cháu trả.
- Tiền bánh, ai trả?
- Bạn cháu trả.
- Vậy bạn cháu đưa cô 2 hào, là đúng rồi. Còn cháu, tất cả hết 15 hào 10 xu, cô nhận của cháu 20 hào, cô trả lại cháu 4 hào 90 xu, đúng chưa?
- Ơ...
- Tiền đây. Rất cám ơn quý khách đã tới quán, hẹn gặp lại. - Chị cười.
Một loạt bình luận lại ồ lên, chủ yếu khen chị bếp trưởng xinh quá.
Thuý Giang ngay lập tức chồm tới.
- Chị à? Quán chị, nghe nói rất ngon? Bọn em đến từ đài Fooder, chuyên làm review các món ẩm thực ngon. Không biết, chị có thể dẫn em vào tham quan khu vực nấu nướng của nhà hàng được không ạ?
Chị Thanh cười.
- Được thôi.
Vũ Hải Hùng, đứng một bên, mặt mày nham hiểm. Trò quỵt tiền, chỉ là cái cớ. Khám gian bếp, mới là tiết mục chính. Nó che miệng, cười hề hề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.