Dĩ Thành nghe Thiên Việt lắp bắp thuật lại mọi việc. 
Dĩ Thành kéo Thiên Việt, ôm vào lòng, nói: “Thiên Việt, đừng sợ, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, anh luôn bên em.” 
Kỳ thực Thiên Việt lúc đó, căn bản không thể khiến Cừu Đại Đồng bị thương được. 
Mùa đông, mọi người mặc rất dày, Thiên Việt trong lúc hoảng loạn cũng không thật sự dùng sức, mũi dao chỉ đâm vào áo khoác với áo len lông cừu của gã, để lại một vết thương nhẹ trên bụng, không chảy nhiều máu. Trong lòng Cừu Đại Đồng bị dọa một trận mới là thật, gã không ngờ Thẩm Thiên Việt lại liều lĩnh như vậy, quyết tâm muốn thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ. 
Cừu Đại Đồng ở trong phòng tắm qua loa bôi thuốc, sợ nhiễm trùng, lại dùng băng gạc tự mình băng lại. 
Vợ gã đẩy cửa phòng tắm bước vào. Bà hỏi: “Ông trốn trong này làm gì? Hiếm thấy hôm nay ông lại về nhà.” 
Cừu Đại Đồng nói: “Biết tôi hiếm khi trở về, thì đừng phiền như vậy.” 
Vợ gã bỗng nhiên tiến lại, đưa mũi ngửi ngửi ngang vai hắn: “Ông đã làm gì? Bị thương ở đâu?” 
Cừu Đại Đồng bực mình buộc lại dây áo tắm, đẩy bà bước ra. 
Bà sững ra một lúc lâu, trong lòng thầm cười bản thân thì ra đối với người đàn ông này vẫn là yêu, giống như rất nhiều năm, khi hai người cùng nhau mở quán ăn nhỏ ở đầu phố, khẩn trương và đau lòng đan xen nhau, đuổi theo bồi thêm một câu: “Nợ phong lưu không nên rước quá nhiều, sẽ gặp báo ứng.” 
Cừu Đại Đồng đã thay quần áo, đẩy cửa ra ngoài. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785544/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.