Dĩ Thành nói, Việt Việt, em, cùng anh trở về đi, chúng ta về nhà. Trả lại căn phòng này, chúng ta, cùng ở bên nhau.
Thiên Việt suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu nói: “Được!”
Dĩ Thành thật không ngờ cậu lại trả lời nhanh như vậy, kích động và nghi hoặc trong lòng đan xen lẫn lộn, nói cũng trở nên lắp bắp.
“Hả, em đồng ý thật… thật… sao? Việt… Việt Việt.”
Thiên Việt cười rộ lên, gật đầu nói: “Ừm, em đồng ý.”
Ở trong lòng, Thiên Việt kỳ thật hiểu được, hiểu được bản thân vì sao, lại có thể có dũng khí lớn như vậy, dũng khí có thể yêu một lần nữa.
Hôm sau, Dĩ Thành giúp Thiên Việt dọn nhà.
Tất cả mọi thứ, đều là Dĩ Thành thu dọn từng thứ một.
Kỳ thực đồ đạc của Thiên Việt không nhiều, những thứ trong này đều là thuê chung với phòng, chẳng qua chỉ có chút quần áo. Dĩ Thành đem quần áo phân chia dày mỏng thành một bao, nói: “Việt Việt, những thứ này, anh thay em quyên cho xã khu được không?”
Thiên Việt cười, khẽ cọ lên lưng Dĩ Thành nói: “Được.”
Còn lại chỉ có vài món lặt vặt, thật ra Thiên Việt cũng không cần dùng nữa, nhưng đột nhiên rất muốn rất muốn giở thói trẻ con làm nũng, cầm chiếc cốc sứ, nằm trên sofa nhỏ, uống một cốc chocolate nóng hổi, nhìn Dĩ Thành bận trước bận sau, có lúc, sofa cản đường, Dĩ Thành liền mang cả người lẫn ghế dịch sang nơi khác, Thiên Việt mỉm cười thoải mái hài lòng thở một hơi.
Dĩ Thành nhìn cậu nhoẻn miệng cười.
Kết quả, Thiên Việt chỉ mang theo một balo nhỏ, về nhà cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785543/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.