Đêm hôm đó, Thiên Việt ngủ thật không an ổn, thường giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy lại nghe thấy Dĩ Thành nói, Việt Việt, đừng sợ, có anh đây. Không sao, không sao cả. Trong bóng tối, không nhìn rõ gương mặt của Dĩ Thành, chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm áp, lần này đến lần khác, có anh đây, có anh đây.
Mãi đến lúc trời sắp sáng, Thiên Việt mới chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, phát hiện đã gần mười một giờ.
Mở cửa bước ra, Dĩ Thành không ngờ vẫn còn ở nhà.
Thiên Việt nói: “Anh không đi làm sao?”
Dĩ Thành quay đầu cười bảo: “Đã đi rồi. Cơm anh nấu xong rồi. Em vẫn còn mệt, ăn xong nhớ nhất định phải ngủ lại.”
Thiên Việt có chút xấu hổ: “Anh xem em là thùng cơm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn sao.”
Dĩ Thành cười nói: “Nào có thùng cơm thon thả như vậy.”
Thiên Việt bước qua, ngồi vắt lên ghế, cằm gác trên ghế, có chút mơ mơ màng màng, ngẩn ra một hồi. Dĩ Thành bước đến, giơ tay huơ huơ trước mặt cậu: “Nếu không thì, đi làm cùng anh.”
Thiên Việt suy nghĩ nói: “Được.” Đảo mắt một hồi, lại nói: “Ầy, không được. Ở nhà em còn có chút chuyện.”
Dĩ Thành nói, ồ.
Thiên Việt đột nhiên nổi hứng trêu đùa: “Dáng vẻ như vậy dường như có chút thất vọng…”
Cậu nhướng lên, bên tai Dĩ Thành hôn một cái, nhìn lỗ tai chuyển sang đỏ hồng, đỏ đến độ trong suốt, cậu vùi đầu vào trong cánh tay, im lặng mỉm cười.
Hạnh phúc và bình lặng khoan thai tiến đến, sẽ khiến người ngẩn ngơ sao?
Thiên Việt gần đây thường như vậy.
Cậu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785545/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.