Thiên Việt rạp mình trên lưng Dĩ Thành, dưới ánh chiều tà hai người một đường lên sườn núi.
Vừa lên đến sườn núi, Thiên Việt liền nhảy xuống, Dĩ Thành xoay người đỡ lấy cậu: “Việt Việt, anh cõng em đến chỗ đậu xe.”
Dĩ Thành nhìn vết đỏ ửng men theo đôi má Thiên Việt từ từ lan ra, đuôi mày hai bên thái dương cũng nhiễm sắc hồng.
Thiên Việt quay đi cười nói: “Hai thằng con trai, cõng cõng ôm ôm thật gây chú ý.”
Dĩ Thành cũng có chút xấu hổ, cười ngố đi bên cạnh Thiên Việt, hai người chỉ cách nhau hơn một tấc, mỗi khi cử động, cánh tay thỉnh thoảng chạm nhẹ vào đối phương, trong khóe mắt mang theo cổ áo của đối phương.
Dĩ Thành nói: “Việt Việt, lúc còn nhỏ, em vốn thích quần áo màu lam, lớn lên mặc đồ trắng lại đẹp nhất.”
Thiên Việt cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trắng trên người: “Nhưng màu trắng lại dễ bị bẩn nhất.”
Dĩ Thành cười nói: “Lần đầu tiên chạm mặt, anh thấy em mặc áo sơ mi trắng, thuần khiết như mây trời vậy, Việt Việt à.”
Thiên Việt ngẩn người, thuần khiết ư… Thiên Việt nói: “Thuần khiết, là Việt Việt của anh, tôi chỉ là kẻ thế thân. Còn về quần áo, chẳng qua chỉ là kỹ xảo nghề nghiệp của tôi.”
Giây phút đó Thị Dĩ Thành thật hận mình miệng lưỡi vụng về, hé môi, nhưng chỉ biết lúng túng gọi: “Việt Việt, Việt Việt.”
Thiên Việt đi thụt lùi: “Mau về thôi, em đói bụng quá. Tối nay ăn gì? Đừng nói lại là cháo đường nữa nha, em ăn ngán lắm rồi.”
Dĩ Thành nói: “À, vậy ăn cháo muối có được không?”
Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785529/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.