Thiên Việt nói, Dĩ Thành Dĩ Thành, chúng ta làm đi.
Cậu kéo tay Dĩ Thành, lòng bàn tay nóng rực, nhưng ngón tay lại lạnh lẽo.
Trên mặt, lại hiện lên nụ cười phóng đãng lúc trước khi Dĩ Thành vừa tìm thấy cậu, nhưng trong mắt là nước lửa giao nhau, hệt như cả linh hồn cậu cũng đang giãy dụa trong lửa nước cuồn cuộn, nói thì nói không ra, kêu cũng kêu không được. Dĩ Thành nhìn thấy trong lòng vô hạn đau xót.
Anh nắm ngược lại bàn tay nóng lạnh đan xen của Thiên Việt, nói: “Việt Việt, trong lòng em có chuyện không vui sao? Nói cho anh nghe đi, anh nghe em nói.” Dĩ Thành chậm rãi ôm lấy Thiên Việt.
Trái tim Thiên Việt được giọng điệu ôn hòa này vỗ về, ngọn lửa kia từng chút một lui xuống, rồi tắt ngấm.
Gác cằm lên vai Dĩ Thành cọ nhẹ một hồi, khẽ cười nói: “Gì mà vui với không vui! Em đâu có gì không vui, chỉ là dụ dỗ anh thôi, tên ngốc nhà anh nhìn không ra à?”
Dĩ Thành cũng cười ngây ngô: “Không có gì không vui là tốt rồi, ha ha.”
Thiên Việt khẽ đẩy Dĩ Thành ra, cầm lấy ly nước trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường định uống, Dĩ Thành liền nói: “Xem xem, lại uống nước lạnh.” Nói xong đi ra, đem một ly nước ấm vào.
Thiên Việt nhận lấy, ôm trong lòng bàn tay, ngón tay dán sát như muốn ủ ấm, nói: “Kể cũng lạ.”
Dĩ Thành hỏi: “Lạ gì?”
Thiên Việt cười nói: “Không phải anh thích đàn ông sao? Mỹ sắc gì đó anh cũng không động lòng?”
Thị Dĩ Thành đỏ mặt, nhưng biểu tình nghiêm túc: “Việt Việt, thật ra anh… chưa từng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785530/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.