Tâm tình cậu nháy mắt ảm đạm.
Người mà Thị Dĩ Thành luôn mong nhớ, từ đầu tới cuối vẫn chỉ là Thẩm Thiên Việt đơn thuần, sạch sẽ, trong như nước, trắng như tuyết.
Chứ không phải cậu.
——
Thẩm Thiên Việt không ngờ lại đánh một giấc từ trưa đến thẳng gần năm giờ chiều.
Lúc tỉnh dậy, ánh hoàng hôn vàng nhạt đã chiếu vào, Thiên Việt cảm thấy mình giống như con sâu nhỏ hóa thạch trong một mẩu hổ phách, ngưng đọng lặng lẽ, giống như có thể tiếp tục như vậy suốt đời suốt kiếp. Cậu kinh ngạc vì mình lại có thể ở trên chiếc giường xa lạ ngủ một giấc dài êm ả như vậy, như thể bù đắp cho tất cả những giấc ngủ không đủ trong mấy năm qua, càng kinh ngạc hơn, bản thân có thể ở trên chiếc giường xa lạ này bình tĩnh tỉnh dậy. Lần đầu tiên là vào hôm ấy, tâm tình lúc đó thế nào, đoạn hồi ức kia như ám ảnh vĩnh viễn gieo sâu vào lòng Thiên Việt.
Trong đầu Thiên Việt lại hiện lên gương mặt của một người. Vóc dáng cực cao cực gầy, đôi mắt hoa đào thật to, sống mũi cao thẳng, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn.
Khuôn mặt anh tuấn bao nhiêu, tâm tư bạc bẽo bấy nhiêu.
Thiên Việt cố sức lắc đầu, ngồi dậy, thẩn thờ trên giường. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Là Thị Dĩ Thành.
Âm thanh dịu dàng bên kia đầu dây: “Việt Việt, là anh đây. Anh sắp tan ca rồi, em có đặc biệt muốn ăn gì không, anh đi mua.”
Thiên Việt nói: “Không cần.”
Hai bên đều im lặng, chỉ nghe thấy hơi thở khe khẽ của nhau. Thiên Việt nhớ lại rất nhiều năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785523/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.