Dĩ Thành hỏi Việt Việt, từ lúc nào phát hiện bản thân chỉ thích con trai.
Kỳ lạ chính là, hiện lên đầu tiên trong đầu Thiên Việt, không phải khuôn mặt gầy gò trắng xanh của người đàn ông trung niên kia, cũng không phải cảm giác bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt của y vuốt ve đôi má mình, càng không phải loại cảm giác sợ hãi như ngày tận thế xen lẫn với sung sướng như trên thiên đường của lần đầu tiên thể nghiệm.
Mà là ngôi nhà của cậu. Ngôi nhà cậu đã rời khỏi từ rất lâu. Thời thiếu niên nhạt nhòa cô đơn ấy. Khuôn mặt nho nhã nhưng lãnh đạm của cha, ngữ khí xa cách của cha, mãi đến vài năm sau này, cậu mới hiểu được, vì sao từ lúc cậu năm tuổi trở đi cha không còn thân thiết với cậu nữa, sau khi cậu khám phá ra bí mật đáng buồn đáng sợ của ngôi nhà này, trong sự sợ hãi và xấu hổ vô hạn cảm thông cho nỗi khổ của cha. Trước mắt Thiên Việt lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ, mái tóc đen nhánh búi cao, bên trên còn cài thêm một cây trâm kiểu cổ, màu lục nhũ vàng, khẽ lay động sau búi tóc của mẹ. Mỗi lần hễ đọc sách đến những từ ngữ miêu tả vẻ thướt tha yêu kiều, liền nghĩ đến mẹ, mẹ thật xinh đẹp a, dung mạo xuất sắc là niềm kiêu hãnh cả đời bà, nhưng cũng là nguyên do khiến bà cả đời không an phận. Bà sợ già như vậy, cho nên luôn nghiệm chứng sức hấp dẫn của mình trên những người đàn ông khác nhau.
Nhìn bề ngoài, hai người rất xứng đôi, còn đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ly-khoi-giai/785524/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.