Từ từ kéo hai bàn tay rời ra khỏi gương mặt tái mét vì sợ hãi của mình, Phê cứng hàm, cứng cả người, sát cây cột trói Hai Tưng chặt cứng, ba xác chết nữ không đầu trần truồng lồ lộ xếp hàng ngang sát bên. Phê nghe cổ họng đắng nghét. Phê cố kêu lên một tiếng để thoát ra khỏi cảm giác này - cảnh tượng này mà không thể! Phê muốn nhắm mắt lại cũng càng không.
Cặp mắt của Phê cứ thế tự nhiên căng to ra để buột Phê phải dán vào ba thân hình ấy để khẳng định rằng, một là của Tho - của người bạn thân thời cởi truồng tắm mưa đã bị Phê phản bội, một là của mụ đàn bà câm - người đàn bà đã phải chứng kiến cảnh chồng mình phản bội mình quan hệ với Phê, người còn lại, là ai, Phê không biết, Phê lờ mờ đoán, đó là cô gái có cái hộp sọ nằm đầu tiên trên bàn thờ nhà thầy Hai Tưng được phủ khăn nhung đỏ… Phê bật khóc!...
Hai Tưng dịu dàng lên tiếng trấn an Phê: - Không gì đâu, Phê! Về đi em! Họ sẽ không làm gì em đâu! Về mà còn lo cho con của mình nữa! Phê sững người, tròn mắt nhìn Hai Tưng. Hai Tưng mỉm cười nhẹ nhàng, khe khẽ gật đầu ra chiều đó là sự thật. Phê quờ nhanh tay vào bụng của mình. Không thể nào! Không thể nào Phê đang có con với Hai Tưng! Không… Không… Đứa trẻ này… Đứa trẻ này… Và, những đứa trẻ khác nữa, chúng và Phê không thể cùng thế giới bao giờ!