Tư Càng bước chếnh choáng từ ngoài cửa vào, mặt trời đã lên gay gắt. Phê khó chịu lắm nhưng không dám nói gì. Thấy Phê, Tư Càng hỏi:
- Ủa, chưa đi à?
- Đi đâu? - Phê bối rối.
- Tui đã đưa tiền để Phê đi rồi mà…
- Anh… anh đuổi em thiệt sao? - Phê mếu máo. Không ngờ Tư Càng đi biệt cả tuần, quay về nhà vẫn là câu đuổi Phê như ngày Tư Càng chuẩn bị đi.
- Tui không đuổi! Tui chỉ nghĩ chỗ này không còn đủ với Phê!...
- Có phải anh lại lên Sài Gòn, lại ôm ấp con nào rồi về hất hủi em?
Tư Càng cười khẩy, không nói không rằng, đi thẳng vô phòng mình, dập cửa lại. Giọng Tư Càng say xỉn vọng ra từ trong phòng:
- Tui bán nhà rồi, Phê đi đi kẻo không kịp!...
Bà Tám lao nhanh qua nhà Phê, hốt hoảng:
- Người ta bắt thầy Hai Tưng rồi, cô Tư!
Tư giật mình, quay ra, giọng gấp gáp:
- Gì? Dì nói cái gì?
Bà Tám lặp lại lần nữa:
- Người ta bắt thầy Hai Tưng rồi!
- Ai? Ai bắt?
- Công an!
Nói rồi, bà Tám vội vã lao đi, chạy về phía đám đông đang tụ tập kín mít ở triền đồi nơi có lều thầy Hai Tưng. Phê ngó vô trong phía cửa phòng Tư Càng, không động tĩnh gì, Phê theo bước bà Tám, chạy đi…
Đám đông bu kín mít. Cái giàu có, uy quyền mà Phê hưởng được từ cuộc hôn nhân đầy toan tính với Tư Càng thường ngày gây kiêng nể với tất thảy con người ở làng này giờ thành vô dụng. Đám đông mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-linh-cai/261555/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.