- Không được lần này thì mình cố lần khác. Quan trọng là em phải khỏe lại… - Tuần nói, cố không nhắc đến những từ mà Tuần đoán có thể làm Tho đau lòng.
Tho gật, ngoan ngoãn húp mấy muỗng cháo Tuần lia lịa đút về phía miệng mình. Tuần nhìn Tho, dò xét.
- Chiều nay là bốn tuần thầy Hai Tưng dựng chòi. Anh tính… tính…
Tho gật, vẫn ngoan ngoãn húp tiếp cháo, không nói năng gì.
- Em muốn đi với anh không? - Tuần hỏi, nhẹ nhàng và dè chừng.
- Bốn tuần rồi hả? Nhanh quá! Mai, em không ăn cháo nữa! Ớn lắm rồi! - Nói rồi, Tho nằm xuống, quay mặt vô trong tường.
Tuần lừng khừng lát rồi đứng dậy, thở dài đi lui ra sau bếp. Tiếng chén dĩa chồng lên nhau sau khi được rửa sạch nghe loang xoang, nhưng lòng Tho, nhưng lòng Tuần cứ loang xoang những nỗi niềm chung mà riêng, khó nói.
Phê từ ngoài bước vô căn nhà tuềnh toàng trống của Tho và Tuần, nhìn dáng người Tho không những thon gọn lại như những ngày còn con gái mà phần nào tóp teo đi hẳn. Phê tay xách giỏ nhựa, tay cởi mũ, bước thẳng vô trong.
- Mày ăn gì chưa?
Tho nghe tiếng Phê thì quay hẳn người lại, vẻ vui mừng.
- Ăn rồi, mới ăn xong.
- Lại cháo nữa, hả? - Phê hỏi, cố kéo dài giọng cốt để Tuần nghe.
Tiếng bát đĩa chạm nhau dừng hẳn. Hơi thở nào của Tuần dẫu rất khẽ nhưng rất cay dội thẳng vô trong này, áp sát Tho. Tho chống tay ngồi dậy.
- Thì ăn cháo thịt là được rồi!
Phê cười khẩy, lạnh băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-linh-cai/261543/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.