Suốt đêm Vệ Tử Quân bí mật đem bản bí tịch kia sao thành một quyển mang về trong cốc. Không nghĩ tới sư phụ và Điệt Vân cũng không hiểu chữ triện, đành phải để sang một bên.
Mà Lưu Vân Đức kia không biết tại sao, sống chết ở trong điếm không đi, muốn tới làm quản sự. Hắn nói vì bá phụ đã từng quản rất nhiều bao lâu, trù lâu, cỡ nào cũng có khả năng, Vệ Tử Quân còn chưa thấy qua người tự tiến cử mình vô lại như vậy, nhưng nghĩ lại trong điếm thực sự thiếu một quản sự, hơn nữa người này lại cao lớn uy mãnh, rất có lực uy hiếp, quan trọng nhất là có thể giúp hắn và Điệt Vân hóa giải thù hận liền đáp ứng, nhưng yêu cầu hắn cạo bộ râu kia đi.
Lưu Vân Đức ngày thứ hai liền đến trong điếm hỗ trợ. Vệ Tử Quân liếc đến chỗ bộ râu của hắn thì lắp bắp kinh hãi.
Lưu Vân Đức này cư nhiên anh tuấn không có thiên lý, khuôn mặt tuấn tú, bóng loáng như sa tanh, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, cao, đôi môi vẫn che giấu ở dưới râu kia cư nhiên lại hồng thắm, vô cùng gợi cảm, là vì ngày thường ánh nắng không tới được mới hồng như vậy sao? Vệ Tử Quân nhìn chằm chằm môi hồng kia, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Lưu Vân Đức nhìn biểu tình của nàng khiếp sợ, trong lòng bất giác có chút đắc ý, hắn đương nhiên biết bộ dạng chính mình anh tuấn, nhưng hắn chưa bao giờ đàng hoàng khoe ra, nhưng ở trước mặt Vệ Tử Quân, hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340546/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.