Chương trước
Chương sau
Ngoài trướng trời lạnh như băng, những bông tuyết cứ lặng lẽ rơi xuống, đem mặt đất lại bao phủ một lần nữa.

"Khụ.. Khụ khụ.." Trong trướng vang lên một trận ho dữ dội.

"Khả hãn.. Có sao không?" Vệ Tử Quân khẩn trương hỏi, tay vỗ nhẹ lưng A Sử Na Dục Cốc.

Đột nhiên bị phong hàn khiến hắn phải triền miên trên giường bệnh, vốn thân thể đã suy yếu, trận phong hàn này lại càng khiến hắn thêm mệt mỏi, nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng tái nhợt cùng tiều tụy, Vệ Tử Quân thật sự lo lắng.

Từ khi nàng tới Tây Đột Quyết đến nay, thân thể hắn một ngày tốt hơn một ngày, vốn tưởng rằng đã đánh vỡ được lời tiên đoán của ngự y kia, khỏe mạnh sống tốt, trận phong hàn đột nhiên tới này lại một lần nữa làm hắn suy nhược.

"Phong!" A Sử Na Dục Cốc khàn khàn gọi.

"Khả hãn!" Vệ Tử Quân cúi xuống, kéo chăn cho A Sử Na Dục Cốc.

"Phong, ta chỉ sợ duy trì không được bao lâu, ta tính.."

"Khả hãn!" Vệ Tử Quân ngắt lời hắn, "Không cần nghĩ nhiều, phong hàn chỉ là bệnh nhỏ, khả hãn rất nhanh sẽ khỏi."

"Không, hãy nghe ta nói hết." A Sử Na Dục Cốc hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ta muốn đem Tây Đột Quyết giao cho ngươi, muốn ngươi thay ta bảo vệ Tây Đột Quyết, bảo vệ con dân Đột Quyết.."

Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, cự tuyệt nói: "Khả hãn, Vệ Phong không thể đáp ứng, kế thừa Hãn vị hẳn là Diệp Hộ, cho dù không phải Diệp Hộ còn có Hiệt Tâm Đạt Độ Thiết, còn có Đặc Cần, sao đến phiên Vệ Phong chứ, truyền ngôi như vậy không hợp tình hợp lý, cũng tất không khiến người tin phục."

"Ai! Ngươi cũng biết, Hạ Lỗ tuy là người tài, nhưng không có sự nhìn xa trông rộng của ngươi, Hiệt Tâm Đạt Độ Thiết quá mức hiền lành, không hiểu mưu tính, Đặc Cần lại yếu đuối, không chịu nổi trọng trách. Chỉ có ngươi, có thể đảm đương trọng trách bảo vệ Tây Đột Quyết, giao cho bọn hắn Tây Đột Quyết, ta sẽ không an tâm."

"Khả hãn, Vệ Phong thân là người Hán Đại Dục, sao có thể kế thừa Hãn vị, chúng thuộc hạ chắc chắn không phục, thay vì khơi dậy can qua, không bằng không.."

A Sử Na Dục Cốc nâng tay chặn lời nói của Vệ Tử Quân, "Ta biết sẽ có người không phục, nhưng đối với ngươi mà nói, thu phục bọn họ không phải là vấn đề. Nhưng nếu Hạ Lỗ kế vị, đối với người không phục, hắn chỉ biết áp đặt áp chế, lâu dần, nội oán nổi lên bốn phía, giống như trước chia năm xẻ bảy."

"Nhưng.." Vệ Tử Quân gục đầu xuống, không biết cự tuyệt thế nào, "Vệ Phong thực khó đảm đương trọng trách, Vệ Phong còn muốn một ngày kia sẽ trở lại Đại Dục.."

A Sử Na Dục Cốc nghe vậy, tràn đầy thất vọng, "Phong, ngươi giúp ta bảo vệ Tây Đột Quyết, thực khó như vậy sao?"

"..."

"Ai.." A Sử Na Dục Cốc một tiếng thở dài, nghiêng người quay vào trong.

Cả buổi sáng, Vệ Tử Quân ngồi ở chỗ kia nhíu mày trầm tư.

Nàng không phải muốn phụ lòng A Sử Na Dục Cốc, nhưng nếu đáp ứng hắn, nàng liền không thể trở về Đại Dục, cũng có khả năng một ngày kia sẽ động binh đao, nhưng lòng của nàng, vướng bận của nàng đều ở Đại Dục.

Có thể thấy được ánh mắt mất mát của A Sử Na Dục Cốc, trong lòng lại nhè nhẹ khổ sở, vì không thể giúp hắn mà khổ sở, đều do nàng dễ mềm lòng, cứ thế cự tuyệt đúng là không nỡ.

Thôi không suy nghĩ nữa, Vệ Tử Quân đi ra ngoài trướng, trùng hợp gặp được Hạ Lỗ đi ngang qua. Đã nhiều ngày khả hãn bệnh nặng, Hạ Lỗ vẫn canh giữ ở Hãn đình, không hồi nha trướng của hữu sương.


Hạ Lỗ nhìn thấy Vệ Tử Quân đi ra, tất nhiên là bày ra thái độ duy nhất đối với nàng từ lâu, thì là lạnh lùng liếc mắt một cái, làm như không thấy.

Vệ Tử Quân cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười ra tiếng, tất nhiên là khiến hắn không được tự nhiên, cũng không quan tâm, đi một mạch lướt qua người hắn.

"Tả hiền vương cười cái gì!" Cảm giác bị người xem nhẹ cũng không dễ chịu gì, cuối cùng nhịn không được mở miệng.

"Sao? Tiếng cười của ta kích thích đến Diệp Hộ? Nếu là như vậy, Vệ Phong cảm giác vô cùng bất an." Lời tuy là như thế, nhưng trong ánh mắt mang theo một chút ý cười, làm sao nhìn ra được chút bất an?

"Ha ha, kích thích? Tự nhiên là vậy! Cả ngày thấy một người nam nhân bị một bọn đàn ông vây quanh, liếc mắt đưa tình, câu kết làm bậy, loại chuyện này dù là ai cũng đều bị kích thích!" Hạ Lỗ nghiêm mặt nói, trong lòng oán hắn vì sao có thể làm những việc như vậy, lại vẫn như trước bất động thanh sắc, thực hận không thể đem yêu tinh dụ dỗ này nuốt sống. "Ngươi chớ giả bộ vô tội như thế! Nói qua nói lại bất quá là một yêu tinh mê hoặc người ta!"

"Đa tạ Diệp Hộ tặng Vệ Phong nhã danh như thế, Diệp Hộ nói Vệ Phong mê hoặc người khác, là mê hoặc Diệp Hộ?" Vệ Tử Quân tới gần Hạ Lỗ, vừa nói, "Bất quá.. Mê hoặc người khác, Diệp Hộ cũng khó thoát can hệ!"

"Ngươi -- lại muốn nói chuyện ma quỷ gì! Hạ Lỗ ta há có thể tin ngươi!" Hạ Lỗ lạnh lùng trừng mắt nhìn người kia.

"Diệp Hộ thật dễ quên, ngày ấy thân thiết ở trên tuyết, Diệp Hộ đã quên sao?" Thấy Hạ Lỗ đỏ mặt, Vệ Tử Quân vừa lòng tiếp tục nói: "Ngày ấy không phải là Vệ Phong cố ý nhục nhã, quả thật thấy dung mạo Diệp Hộ quyến rũ, Vệ Phong khó có thể tự giữ mình, mới khinh bạc Diệp Hộ, kỳ thật.. Là Diệp Hộ ngươi dụ hoặc Vệ Phong."

"Ngươi câm mồm! Đường đường là Tả hiền vương, lại nói ra những lời dâm tục như vây, thực vô sỉ!"

Vệ Tử Quân thấy hắn mắng xong, làm bộ như thất thần, bình tĩnh nhìn Hạ Lỗ, "Hôm nay nhìn thấy bộ dáng Diệp Hộ giận dữ, thật là làm người ta xiêu hồn lạc phách, làm Vệ Phong khó lòng kìm nổi, nghĩ tới.." Nói xong lại gần Hạ Lỗ, đem mặt ghé sát vào tai Hạ Lỗ, thổi nhẹ vào, lẩm bẩm nói: "Nhớ lại.."

Thân hình Hạ Lỗ cứng đờ, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, tai, nhất thời hồng lên.

Vệ Tử Quân thấy thế cất tiếng cười to, bỏ lại Hạ Lỗ suy nghĩ đang ở nơi nào, nghênh ngang rời đi.

Hôm nay nói dung mạo hắn thành quyến rũ mê hoặc người khác, lại bốn phía nhục nhã một phen, chỉ sợ hắn tức giận đến mấy ngày ăn không ngon, ha! Thống khoái, thật sự là thống khoái.

Bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước, thật lâu sau, nghe được phía sau truyền đến một tiếng bạo rống, khóe miệng vốn là hơi cong lại càng cười vui vẻ.

Đi vào trong trướng, thấy A Sử Na Dục Cốc đã ngồi dậy, ngồi bên cạnh là khả đôn cùng Hỏa Y Hám.

A Sử Na Đê Lam cũng ở trong này chơi đùa, thấy Vệ Tử Quân đi vào, liền chạy đến cuốn lấy nàng.

Vệ Tử Quân vừa tiến lên cùng hai vị nữ quyến thi lễ, liền bị hai tay A Sử Na Đê Lam giữ lấy mặt, tiếp đó là tiếng động "Bẹp" "Bẹp" không dứt, cho đến khi mặt Vệ Tử Quân dính đầy nước bọt.

Vệ Tử Quân cười khổ không thôi, không ngừng dùng ống tay áo lau mặt vẫn còn dính nước.

A Sử Na Dục Cốc nhìn thấy buồn cười, trêu tức nói, "Đê Lam, ngươi hiện tại cần phải nắm cơ hội thân thiết hơn với đại ca ngươi hơn nữa, bằng không về sau sẽ không được hôn đâu."

"Vì sao? Ta còn muốn cùng đại ca thành thân, ta mỗi ngày đều có thể thân thiết." A Sử Na Đê Lam chớp chớp đôi mắt to màu nâu, lại hôn một cái.

"Bởi vì chờ ngươi lớn lên, đại ca xinh đẹp của ngươi đã thê thiếp thành đàn, cũng trở về Đại Dục, sớm lãng quên ngươi." A Sử Na Dục Cốc thâm ý liếc Vệ Tử Quân một cái, hơn nữa đem hai chữ "Đại Dục" này nhấn mạnh.

A Sử Na Đê Lam, trừng mắt nhìn, nhìn sang A Sử Na Dục Cốc, lại nhìn sang Vệ Tử Quân, đột nhiên "Oa --" một tiếng, khóc lớn lên.

Vệ Tử Quân đau lòng ôm nàng, nhẹ nhàng an ủi, "Đê Lam đừng khóc, đại ca vẫn chờ Đê Lam."

Tâm tư trẻ nhỏ, vô cùng tinh thuần, bọn họ đem hết thảy những điều chứng kiến trước mắt là sự thật, ôm nguyện vọng hồn nhiên, đi chờ mong những gì bọn họ cho rằng là tốt đẹp, cho đến khi giấc mộng kia biến mất, mà khi giấc mộng kia bị dập nát, thật đáng thương ủy khuất khiến cho người ta đau lòng.

"Phụ hãn xấu, ô ô.. Đê Lam không cần phụ hãn." Làm như phát hiện lời của phụ hãn là sự thật tàn khốc, làm như oán hận hắn dùng cách tàn khốc như vậy đánh nát giấc mộng của nàng, nàng bắt đầu khóc nức nở, kháng cự lại A Sử Na Dục Cốc.

Khi A Sử Na Đê Lam không ngừng lên án phụ hãn của nàng, có thị vệ vào báo lại.

"Khả hãn, sứ giả Tô Bì mang theo hậu lễ yết kiến, chỉ nửa canh giờ nữa là đến hãn đình."

"Khả hãn, bọn họ tới làm cái gì?" Khả đôn thất kinh hỏi.

A Sử Na Dục Cốc nhìn khả đôn, nói với Vệ Tử Quân: "Thiếu chút nữa đã quên việc này, hai tháng trước Tô Bì gửi thư đến muốn hòa thân, ta đáp ứng rồi, cũng không để ở trong lòng, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy."

Vệ Tử Quân ngẩn người, "Nay Tô Bì đã bị Thổ Phiên khống chế, muốn hòa thân tất có mục đích, hơn phân nửa quan hệ thông gia này là vì danh, muốn Đột Quyết ta trợ giúp hắn thu phục quốc thổ, xây dựng lại quốc gia đang lụi bại, khả hãn không nên đáp ứng việc hôn nhân này."

Nay Tô Bì đã không phải là Tô Bì nữ quốc ngày đó. Từ sau khi nàng hiểu biết về tình hình thế giới này, mới biết nói, Tô Bì từng hai lần bị Thổ Phiên khống chế, nàng cũng tiếc hận thầm than, quốc gia mẫu quyền, trọng nữ khinh nam này cũng sắp sửa tiêu vong. Nhưng Tô Bì sau khi bị Thổ Phiên chinh phục, vẫn có thế lực riêng. Là tứ đại gia tộc, không muốn bị người ta khống chế, cực lực phục quốc, cũng là có ẩn tình bên trong.

A Sử Na Dục Cốc gật gật đầu, "Quan hệ thông gia cũng tốt, hai bên lợi dụng lẫn nhau cũng tốt, người nào lại vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác, ta cũng vậy, trợ giúp Tô Bì phục quốc, chúng ta cũng có thể khuếch trương một ít lãnh thổ."

"Khả hãn nói không sai, nhưng quân ta vừa mới cùng Đại Dục giao chiến, quân nhu thiếu hụt, lại thêm một khoản chiến phí lớn, quốc lực chưa khôi phục, không nên tái chiến, muốn chiến, cũng phải đợi hai năm sau."

"Phong, ngươi nói đúng, nếu chiến, hiện giờ quốc lực cũng không thể đáp ứng, ta cũng nhất thời đầu óc choáng váng, nhưng việc đã đến nước này, đã không còn biện pháp cự tuyệt, Phong, ngươi đi giúp ta tiếp đón bọn hắn."

Vệ Tử Quân đành phải đáp ứng rời đi. Phân phó người chuẩn bị đón tiếp, lại dẫn theo một đội nhân mã đi ra ngoài nơi đóng quân, xếp thành chữ khai.

Chỉ một lát sau, xa xa xuất hiện một đội nhân mã, tiến đến với tốc độ rất nhanh, chưa đầy nửa nén hương, đã tới trước mặt, dừng lại cách đó chừng mười thước.

Ngừng ở phía trước xe ngựa, từ trên xe, hai nữ tử quần áo rườm rà đi xuống, người phía trước tuổi chừng bốn mươi, dáng người trung đẳng, tóc búi kiểu hoàn kế, hai vành tai cân xứng, một thân trang sức văn cẩm, áo lông cừu, giày da. Tướng mạo tuy không xuất chúng, nhưng lại tỏa ra một cỗ trầm ổn, làm cho người ta không dám khinh thường.

Đi theo nữ tử xuống, là một nữ tử phó sứ, dung mạo diễm lệ, khí chất không tầm thường. Đầu đội mũ hình tròn làm từ da, trên người mặc váy dệt từ lông cừu, áo bào khoác phía trên, tay áo dài vừa phải.

Vệ Tử Quân xuống ngựa đón tiếp, thấy là nữ tử, lòng có chút thương tiếc, liền khách khí vài phần, chắp tay nói: "Xin hỏi các vị là sứ giả của Tô Bì?"

Nữ nhân giương mắt nhìn thấy Vệ Tử Quân, thất thần một lát, nhưng rốt cuộc cũng là sứ giả gặp qua nhiều người, nữ tử thi lễ đáp: "Đúng vậy! Tại hạ là sứ giả Tô Bì Triển Cát Nhĩ Tôn Ba, xin hỏi ngài là.."

"Tây Đột Quyết Tả hiền vương Vệ Phong, phụng ý chỉ khả hãn tiếp đón sứ giả Tô Bì."

Nghe vậy, phó sứ ở đằng sau lại giương mắt nhìn Vệ Tử Quân, sắc mặt có chút đỏ ửng.

"Từ lâu đã nghe đại danh của Tả hiền vương, hôm nay được nhìn thấy quả thật có phước ba đời, Hiền vương cơ trí dũng mãnh, hồng phúc tề thiên, trải qua đại nạn, về sau tất sẽ có phúc."


Vệ Tử Quân cười to, "Các vị quá khen, bổn vương thực khó đảm đương, ta nếu hồng phúc tề thiên, vậy vị trí Đột Quyết khả hãn ta ở đâu?"

"Đây.. Là tại hạ nói sai, đa tạ Hiền vương chỉ điểm." Triển Cát Nhĩ Tôn Ba có chút xấu hổ.

"Không có gì. Tâm ý của các hạ, bổn vương xin nhận, mời!" Vệ Tử Quân tiêu sái vươn tay, làm tư thế mời.

Trong yến hội, Vệ Tử Quân ngồi trên ghế chủ tọa, ngồi bên trái là sứ giả Tô Bì, ngồi phía bên phải là các đại thần Tây Đột Quyết.

"Hôm nay quý vị đến thăm, khả hãn chúng ta vốn muốn tự mình tiếp đón, tiếc rằng đột nhiên bị cảm phong hàn, có chút bệnh nhẹ, đành phải lệnh bổn vương đón tiếp các vị sứ giả." Vệ Tử Quân tay cầm chén rượu, hướng Triển Cát Nhĩ Tôn Ba nói. "Tôn Ba sứ giả, ta cùng chúng thần bồi ngài một ly này."

"Đa tạ khả hãn cùng Hiền vương khoản đãi, hôm nay chúng ta vì chuyện hòa thân mà đến, nữ vương Tô Bì ta chuẩn bị một phần lễ mọn, lại không may khả hãn bị bệnh, nhưng lễ vật này, nữ vương muốn đích thân tặng cho khả hãn." Triển Cát Nhĩ Tôn Ba cảm thấy khó xử nói.

Vệ Tử Quân mỉm cười, "Không cần lo lắng, ngày mai trên triều, ngươi dâng lên lễ vật là được."

Thấy nàng bất quá là muốn gặp quốc chủ một lần, lại dùng kế sách như vậy, vốn A Sử Na Dục Cốc cũng muốn gặp nàng.

"Như vậy, đa tạ Tả hiền vương." Triển Cát Nhĩ Tôn Ba mặt lộ ý cười, nhẹ thở ra. Lúc bưng lên chén rượu, nữ tử diễm lệ vẫn đi theo bên cạnh thì thầm với nàng vài câu, nàng liền hơi giật mình một chút.

Triển Cát Nhĩ Tôn Ba buông chén rượu xuống, nói với Vệ Tử Quân: "Tại hạ tạ Tả hiền vương đã mở tiệc tiếp đón, để cho phó sứ thay ta mời Hiền vương một ly."

Dứt lời, nữ tử diễm lệ kia đã đứng dậy, đi đến bên cạnh Vệ Tử Quân, bưng lên bầu rượu, đổ đầy chén nàng.

"Làm phiền cô nương." Vệ Tử Quân nghiêng đầu cười, tiếng nói nhu hòa đầy từ tính vang lên, tay nữ tử run lên, một cỗ rượu chảy ra ngoài, chảy lên vạt áo Vệ Tử Quân.

Nữ tử cuống quít lấy tay lau đi chỗ rượu kia, lại không suy nghĩ một đôi tay sao có thể lau khô được chỗ rượu ấy, đợi phục hồi tinh thần lại, lấy ra khăn lụa, kinh ngạc thấy đầu đã chôn ở trong lòng Vệ Tử Quân, một cỗ hoa mai từ trong ngực tản ra, mặt nữ tử càng đỏ và hoảng hốt, nhưng lại không biết như thế nào cho phải.

Vệ Tử Quân cúi đầu nhìn gương mặt bối rối kia, có chút buồn cười, lại có chút thương tiếc, nhẹ nhàng nắm vạt áo ở cổ tay, "Không sao, cô nương không cần lau."

Nữ tử bối rối ngẩng đầu, đối diện đôi mắt trong suốt của Vệ Tử Quân. Thất thần một lát, sau đó mạnh mẽ đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi trở về.

Những người đang ngồi dưới, phàm là người sáng suốt đều nhìn ra được nàng vì sao bối rối không thôi. Hạ Lỗ sắc mặt lạnh như băng, hung hăng liếc Vệ Tử Quân.

Yêu tinh này, mê hoặc nam nhân còn chưa đủ, nữ nhân cũng không buông tha.

Trong suốt yến hội, nàng kia đều không nhịn được, vụng trộm nhìn Vệ Tử Quân. Hạ Lỗ thấy thế, thật sự nhìn không được, gương mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Yến hội tiếp tục đến giờ Hợi mới kết thúc, Vệ Tử Quân trở lại trướng của mình, trước đi xem Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức, bọn họ đã ngủ rồi.

"Vương, ngài đã trở lại!" Nữ tỳ thấy nàng trở về, bước lên nghênh đón.

"Ừ! Ba Ha Nhĩ, ngươi đi ngủ đi." Vệ Tử Quân day day thái dương, đầu có chút đau.

"Vương, nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng, ngài đi tắm rửa trước đi." Ba Ha Nhĩ biết rõ thói quen của Tả hiền vương này, liền đem quần áo đặt ở bên cạnh, đứng gác ở ngoài cửa.

Vệ Tử Quân có thói quen mỗi ngày đều tắm rửa, mặc dù đến địa phương giá rét này, thói quen cũ vẫn khó bỏ.

Cả người mệt mỏi, đi hướng bên trong, cởi bỏ ngoại bào, chìm vào trong nước.

Cảm giác ấm áp vọt tới, thể xác và tinh thần đều vô cùng thư sướng, cơ hồ muốn ngủ luôn, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến. Vệ Tử Quân cảnh giác, lưng thẳng lên, bởi vì nàng nghe được tiếng bước chân kia là hướng bên trong đi đến.

Cửa phòng bị mở ra, Vệ Tử Quân kinh hãi, bởi vì có chút say nhẹ, quên khóa cửa. Lúc này nàng tỉnh rượu một chút, nhanh tay bắt lấy quần áo bên cạnh che ở trước ngực, hướng cửa quát hỏi nói: "Ai?"

Hạ Lỗ thong thả khoan thai đi đến. "Tả hiền vương thực biết hưởng thụ! Nghe nói khi Tả hiền vương tắm rửa, không được có người hầu hạ, không biết là trên thân thể có chỗ nào thiếu hụt? Hay là có địa phương nào ám muội?" Nói xong lại từng bước một thong thả bước đến.

Vệ Tử Quân khẩn trương ôm quần áo, áo bào đã bị nước thấm ẩm ướt, "Diệp Hộ đại nhân, đêm khuya tới chơi là có việc sao? Nếu không có chuyện gì đặc biệt, mời Diệp Hộ về trước."

"Ha ha ha.. Ta đương nhiên có chuyện, ta hôm nay cố ý đến là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tả hiền vương, nhìn xem ngươi ám muội như thế nào, Tả hiền vương sẽ không làm cho ta thất vọng chứ."

Vệ Tử Quân nghe vậy kinh hãi, Hạ Lỗ này là tới trả thù nàng, nhìn thấy nàng khó khăn. "Diệp Hộ đại nhân, người trần truồng tự nhiên là ám muội! Diệp Hộ muốn nhìn sao?"

Hạ Lỗ nghe vậy, ngẩn người, đứng lại. Vốn là muốn nhìn thấy hắn khốn khổ, lại không nghĩ rằng hắn thong dong như vậy. Nhưng, thật sự có thể xem sao? Nếu thực có thể nhìn xem một chút, hắn thật sự rất muốn xem. Chợt nghĩ, chính mình cũng bị ý tưởng này làm hoảng sợ, nhưng cước bộ vẫn tiến về phía trước, hướng về tấm lưng lõa lồ kia.

"Đứng.. Đứng lại.. Ngươi dừng lại.." Vệ Tử Quân có chút bối rối, thực sợ Hạ Lỗ nhất thời vì trêu đùa nàng, làm ra hành vi gì quá cách. Nếu như đánh nhau, Hạ Lỗ mặc dù không phải đối thủ của nàng, nhưng đánh nhau khó tránh khỏi bại lộ một chút thân thể.

Mắt thấy người kia đã sắp đi tới trước mặt, Vệ Tử Quân nhanh tay, đem quần áo che lên người, nhìn chằm chằm người nọ, không dám có chút sơ sẩy.

Hạ Lỗ chậm rãi, thong thả đi tới, dừng lại bên cạnh bồn tắm, nhìn lướt qua thân thể dũng trung, thân hình kia mặc dù bị quần áo che đi hơn phân nửa, nhưng tứ chi trắng nõn, vẫn như cũ tản ra dụ hoặc sáng bóng. Hô hấp Hạ Lỗ cứng lại, lốc xoáy trong mắt mãnh liệt cuốn hướng đầu vai tuyết trắng nhu nhuận kia, đang muốn tiến về phía trước, tiếc rằng cặp mắt kia lại nhìn chằm chằm kiên gáy chỗ xương quai xanh duyên dáng, lại không thể chuyển động. Một giọt nước, dọc theo gáy chảy xuống ngực, Hạ Lỗ cảm thấy có chút miệng khô khốc.

Cứ như vậy giằng co, thật lâu sau, Hạ Lỗ lấy lại tinh thần, nhớ tới mục đích đến đây, tà ác cười, thân mình tiến về phía trước, gương mặt nhìn hướng Vệ Tử Quân, đang muốn nói chút lời nhục nhã, nhưng đột nhiên lại gần gương mặt ấy lại làm cho trong lòng Hạ Lỗ nhảy lên.

Gương mặt trẳng trẻo mịn màng trước mắt kia, giống như ngọc sáng bóng, sau khi uống rượu liền tắm rửa khiến cho hai má phấn hồng, đôi mắt trong suốt, ẩn chứa một màng hơi nước, lúc này đang trừng lớn, nhìn chằm chằm người đang tới, giống như một con nai hiền lành đang chấn kinh nhìn người, lại giật mình mà khẽ nhếch cánh môi phiến hồng, thở ra hương lan nhè nhẹ, đánh về phía mặt người tới.

Hạ Lỗ tim đập loạn lên, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể kia tản ra hơi thở kiềm chế hắn không tiếp tục tiến lên.

Mạnh mẽ xoay người, thở hổn hển bình phục tâm tình, thấy mình sao lại như trước bị người nọ mê hoặc. Tức giận giậm chân, dựa vào tất cả lý trí còn lại, hướng ra cửa phóng đi.

Mới ra tới cửa, lại quay trở về, cầm lên quần áo Ba Ha Nhĩ chuẩn bị cho nàng, nhìn sang áo bào ẩm ướt trong nước, trong mắt hiện lên một tia khoái ý.

Yêu tinh, ai bảo ngươi câu dẫn người, khỏa thân mà trở về đi.

Vệ Tử Quân trơ mắt nhìn Hạ Lỗ ôm đi xiêm y của mình, chán nản than ở trong nước.

"Ba Ha Nhĩ!" Vệ Tử Quâm hét to một tiếng, không có ai đáp lại, kêu nàng đi ngủ, thật sự là đi ngủ, hôm nay sao lại nghe lời như vậy.

Ai! Vệ Tử Quân hít một tiếng, lại ngây người nửa ngày, chỉ đành đem áo bào ướt đẫm mặc ở trên người, vô cùng chật vật chạy về trướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.