Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ trở lại Hãn đình, vừa mới vào cửa đã bị thủ vệ gọi lại.
"Tả hiền vương! Nơi này có người tìm ngài, nói là thân nhân của ngài!"
Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc, nhìn mấy người mà thủ vệ mang đến.
"Tử Quân!" hai tiếng kinh hỉ kêu lên.
"A! Điệt Vân? Lưu Vân Đức! Sao các ngươi cũng đến đây?" Vệ Tử Quân xuống ngựa chạy lên, ôm lấy Điệt Vân.
"Ngươi thật không có lương tâm, không nói câu nào đã bỏ đi, ngươi là muốn bọn ta lo đến chết sao?" Điệt Vân thu hồi sự kinh hỉ vừa rồi, oán giận trừng mắt nhìn Vệ Tử Quân.
"Ngươi không phải thấy ta rồi sao!" Vệ Tử Quân ôm lấy Điệt Vân. Nàng dặn người đưa tin, không nói cho bọn họ nàng là bị bắt đến, sợ bọn họ lo lắng cho nàng.
"Ngươi.. Ngươi.. Vẫn là không đứng đắn." Mặt Điệt Vân đỏ bừng.
Người bên cạnh nhìn không được, ghen tuông mọc lan tràn, "Ngươi không ôm ta một cái sao?" Đôi mắt kia gắt gao khóa trụ người trước mặt, người mà hắn tưởng niệm bao lâu nay.
"Ngươi là một đại nam nhân còn muốn người khác ôm!" Tuy là nói như thế, Vệ Tử Quân vẫn tiến lên ôm lấy Lưu Vân Đức, từ xa như vậy đến thăm nàng, làm nàng rất cảm động.
"Hắn là đại nam nhân, ta đây là cái gì?" Điệt Vân không thuận theo.
"Ngươi là một đứa nhỏ!" Vệ Tử Quân nhéo nhéo mũi Điệt Vân.
Hắn cả ngày ở trong cốc, không chịu qua sự vấy bẩn của ngoại giới, tâm tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340486/quyen-2-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.