Chương trước
Chương sau
Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ trở lại Hãn đình, vừa mới vào cửa đã bị thủ vệ gọi lại.

"Tả hiền vương! Nơi này có người tìm ngài, nói là thân nhân của ngài!"

Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc, nhìn mấy người mà thủ vệ mang đến.

"Tử Quân!" hai tiếng kinh hỉ kêu lên.

"A! Điệt Vân? Lưu Vân Đức! Sao các ngươi cũng đến đây?" Vệ Tử Quân xuống ngựa chạy lên, ôm lấy Điệt Vân.

"Ngươi thật không có lương tâm, không nói câu nào đã bỏ đi, ngươi là muốn bọn ta lo đến chết sao?" Điệt Vân thu hồi sự kinh hỉ vừa rồi, oán giận trừng mắt nhìn Vệ Tử Quân.

"Ngươi không phải thấy ta rồi sao!" Vệ Tử Quân ôm lấy Điệt Vân. Nàng dặn người đưa tin, không nói cho bọn họ nàng là bị bắt đến, sợ bọn họ lo lắng cho nàng.

"Ngươi.. Ngươi.. Vẫn là không đứng đắn." Mặt Điệt Vân đỏ bừng.

Người bên cạnh nhìn không được, ghen tuông mọc lan tràn, "Ngươi không ôm ta một cái sao?" Đôi mắt kia gắt gao khóa trụ người trước mặt, người mà hắn tưởng niệm bao lâu nay.

"Ngươi là một đại nam nhân còn muốn người khác ôm!" Tuy là nói như thế, Vệ Tử Quân vẫn tiến lên ôm lấy Lưu Vân Đức, từ xa như vậy đến thăm nàng, làm nàng rất cảm động.

"Hắn là đại nam nhân, ta đây là cái gì?" Điệt Vân không thuận theo.

"Ngươi là một đứa nhỏ!" Vệ Tử Quân nhéo nhéo mũi Điệt Vân.

Hắn cả ngày ở trong cốc, không chịu qua sự vấy bẩn của ngoại giới, tâm tư trong sáng, ngay cả hành động cũng ngây thơ như vậy, dễ dàng tức giận, không phải đứa nhỏ thì là cái gì?

"Ngươi.. Ngươi nói ta là đứa nhỏ! Hừ!" Điệt Vân xoay người đi ra ngoài, được một bước liền phải quay về.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ tay giữ chặt Điệt Vân, "Được rồi -- Điệt Vân là nam nhân -- là một đại nam nhân!"

Hạ Lỗ vẫn đứng ở bên cạnh, lạnh mắt nhìn hết thảy sự việc, hừ lạnh một tiếng, rời đi.


Hán tử cao gầy vẫn đứng bên cạnh thấy mấy người nói chuyện vui vẻ, liền tiến lại hành lễ nói: "Hiền vương, thuộc hạ đã theo ý Hiền vương truyền tin, nhưng nhị vị này muốn đi theo đến, thuộc hạ đành phải cho bọn họ đi theo."

"Ừ! Chuyện này ngươi làm tốt lắm, bổn vương có thưởng, ngươi lui xuống trước đi!"

Vệ Tử Quân cho quan sai lui xuống, đưa hai người vào trong trướng của mình.

"Vân Đức! Ngươi không ở lại Tụ Vân lâu, chạy đến nơi đây, việc làm ăn của nơi đó làm sao bây giờ?" Vệ Tử Quân lo lắng nói.

"Ngươi cũng không quản, ta còn quản làm cái gì?" Thấy Vệ Tử Quân nhíu mày, lại nói: "Đã sắp xếp mọi sự rồi, việc làm ăn tốt lắm, còn có Lục Lang ở đó mà! So với khi ngươi vẫn còn ở đấy, mọi chuyện đều hoàn hảo!"

"Nhưng không có chưởng quầy, các ngươi ở đây hai ngày phải trở về, bạc trắng cũng không có người thu, không thể được!"

"Ngươi, con người tham tiền này, yên tâm đi, Đoàn Tân rất chính trực? Tuyệt đối không để ý bạc của ngươi, hơn nữa Tụ Vân Tẩu lão nhân gia hắn cũng sẽ thường xuyên ghé qua điếm xem tình hình." Lưu Vân Đức cười nói.

"Các ngươi bảo sư phụ lão nhân gia hắn đi ra ngoài? Sư phụ không thích nơi ồn ào, náo động, các ngươi thật đúng là nhẫn tâm!" Dừng một chút lại nói: "Có Đoàn Tân để ý ta thật rất yên tâm!"

"Tiểu tử Đoàn Tân kia ầm ỹ muốn đi theo, thấy chúng ta không mang theo hắn, hắn đã khóc một đêm đó!"

"Ai! Làm khó hắn, còn nhỏ tuổi mà không có người thân, vẫn là một đứa nhỏ! Sư phụ có khỏe không? Điệp Nhi, Lục Lang bọn họ đều khỏe chứ?" Vệ Tử Quân khẽ thở dài, thật là nhớ bọn họ, nhớ những ngày ở Lộc thành.

Từ khi đi vào thế giới này, nàng thầm nghĩ sẽ sống một cuộc sống tiêu sái, tùy ý, có thể bảo vệ người thân của mình là tốt rồi, cũng không nghĩ dính dáng tới quá nhiều chuyện ở thế giới này, cuối cùng, vẫn là bị cuốn vào chuyện đời hỗn loạn, cũng không biết khi nào có thể thoát thân.

Buổi tối, A Sử Na Dục Cốc thiết yến, khoản đãi hai người gọi là thân nhân của Vệ Tử Quân, cũng kêu các đại thần cùng tham gia náo nhiệt.

Tịch gian, các đại thần đem đống rau dưa khó gặp trong nháy mắt liền ăn sạch sẽ.

Rau dưa này, là chuyên cung cấp cho Vệ Tử Quân dùng, cho nên ai cũng không được hưởng. Đám đại thần này đối với Vệ Tử Quân, hâm mộ có, ghen tị có, oán hận có, khinh bỉ cũng có. Khinh bỉ, tự nhiên là cho rằng nàng dựa vào thủ đoạn yêu mị của mình, được khả hãn chuyên sủng. Thậm chí hậu phi đối với nàng cũng là oán hận, đương nhiên, vẫn là không tránh được liếc mắt nhiều hơn một cái phong tư lỗi lạc, phiêu dật kia, sau đó thán chính mình không bằng một người nam nhân.

Mà Hạ Lỗ ngồi phía đối diện, lại gắt gao nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của Vệ Tử Quân.

Người kia, khiến tâm hắn nhiễu loạn, ban ngày khiến hắn nhận hết nhục nhã, trong lòng lại còn có tư vị không nói ra lời, nhìn khuôn mặt kia, đôi môi kia đang tươi cười, tay không khỏi xoa môi mình, giống như hơi thở nóng rực cùng hương lan trong miệng kia vẫn còn tồn tại.

Là người kia đoạt đi lần đầu tiên của hắn, hôn môi như vậy hắn chưa bao giờ làm, hiện tại nhớ tới đến còn mặt đỏ tim đập. Hắn chán ghét mùi hương trên người người khác, bất kể nam nhân nữ nhân, hắn đều bài xích, nhưng trên người người nọ tỏa ra một cỗ hương mai thanh nhã lại làm hắn say mê, vị ngọt trong miệng kia lại làm hắn mê hãm, loại cảm giác này làm hắn sợ hãi, sợ hãi mê luyến hương vị trên một người nam nhân.

Cứ như vậy vỗ về đôi môi si ngốc nửa ngày. Phục hồi tinh thần lại nhìn hướng hai người ngồi bên cạnh hắn, thấy ánh mắt hai người nhìn người nọ đều là tràn ngập ái mộ, nhất thời trong lòng có chút vị chua, một tia vị chua xa lạ nổi lên, hắn oán hận hừ một tiếng.

Hừ! Đột Quyết đệ nhất nam sủng, hắn quả thực là nam sủng.

Sau khi yến hội kết thúc, A Sử Na Dục Cốc nói với Vệ Tử Quân: "Hôm nay người nhà ngươi đã đến, ngươi liền cùng bọn họ đi đi, không cần lại đây."

"Vậy.. Ngươi có được không?" Vệ Tử Quân thử hỏi.

Thấy ánh mắt hắn, nàng biết, lời này đều không phải là xuất phát từ chân tâm, vì thế bật cười nói: "Chờ ta an trí cho bọn họ, sẽ quay lại."

Đêm khuya, Vệ Tử Quân thấy A Sử Na Dục Cốc đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đi ra ngoài trướng.

Vừa đi qua một loạt phụ cách, liền thấy ba người ở đó.

"Sao lại không ngủ? Đều ở chỗ này làm gì?" Vệ Tử Quân hỏi hai người, lại nhìn về phía Hạ Lỗ, "Ngươi sao cũng ở chỗ này?"

Hạ Lỗ nghiêm mặt quay đầu đi, Điệt Vân không chịu buông tha, nắm ống tay áo của nàng, "Ngươi vì sao lại bồi người khác ngủ, ngươi nói đi!"

Vệ Tử Quân che miệng Điệt Vân, "Có việc gì trở về nói!" Lại trừng mắt nhìn Lưu Vân Đức một cái, một người lớn sao lại không hiểu chuyện như vậy?

Dẫn Điệt Vân trở về trong trướng, mới buông miệng của hắn ra, "Còn nói ngươi là người lớn, không để ý hoàn cảnh đã nói bậy, lần sau còn nói vậy nữa, ngươi chờ vào nhà lao đi!"

"Vậy ngươi nói đi! Vì sao bồi người khác ngủ? Ngươi nói! Ngươi nói!" Điệt Vân hung hăng nắm cổ tay Vệ Tử Quân, lay dữ dội.

"Điệt Vân! Ngươi đừng làm đau nàng, trước buông tay đã, nghe nàng giải thích!" Lưu Vân Đức tiến lên bỏ tay Điệt Vân ra.

Vệ Tử Quân tức giận đến bật cười, "Ta bồi ai ngủ? Ta lành lặn đứng ở chỗ này, sao lại bồi người khác ngủ?"


"Ngươi.." Điệt Vân nghĩ một chút, cũng đúng, nàng không phải là đi ra sao? Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hạ Lỗ.

Vệ Tử Quân theo ánh mắt Điệt Vân nhìn lại, thấy vẻ mặt Hạ Lỗ vui sướng khi người gặp họa, không khỏi cả giận: "Ngươi sao cũng cùng vào? Lại là ngươi buông lời gièm pha! Không biết ngươi một đại nam nhân sao lại thích nói huyên thuyên như thế!"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Cơ hồ toàn bộ Tây Đột Quyết đều biết ngươi là bạn giường của khả hãn, ngươi ra ngoài trướng tùy tiện gọi một người vào, xem có ai không biết!" Hạ Lỗ lạnh lùng nói.

"Nhưng ngươi cũng đi hỏi thử binh lính canh giữ ở ngoài trướng một chút! Ta là sau khi khả hãn ngủ liền trở lại trong trướng của mình ngủ!" Thanh âm của Vệ Tử Quân mang theo một tia tức giận, nàng thực là uất ức đến chết.

Nếu bình thường, nàng sẽ không giải thích, rất nhiều ngày nay, nàng cũng chưa từng giải thích, nhưng ở trước mặt Điệt Vân, nàng phải giải thích.

Mấy người nghe nàng nói như vậy, đều tĩnh lặng lại.

Nhưng thanh âm của Hạ Lỗ lại đột vang lên: "Thì có tính gì, làm xong việc nên làm, đi nơi nào ngủ có gì khác nhau?"

"Ngươi.." Vệ Tử Quân áp chế tức giận, đôi mắt nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết lời nói của ngươi hôm nay bị khả hãn biết được sẽ thế nào không?"

"Ta biết Tả hiền vương không phải người mách lẻo! Cho nên ta cũng không lo lắng."

"Ngươi đối với ta hiểu biết có bao nhiêu? Nếu ngươi thật sự hiểu ta, cũng sẽ không nói ra những lời hôm nay."

Hạ Lỗ nghe vậy, ngẩn người, trong lời nói kia tràn đầy giận dữ cùng bất đắc dĩ, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm?

Hạ Lỗ tuy là ăn nói lung tung, nhưng cũng có chút là thực, có chút kích động tới Điệt Vân.

"Ngươi nói! Ngươi đã làm cái gì?" Điệt Vân lại bắt cổ tay Vệ Tử Quân, tư thế kia, giống như bắt kẻ thông dâm đố phu, trên gương mặt lại mang theo sự ngây ngô làm người cho ta đau lòng.

Vệ Tử Quân thật sự rất muốn tức giận, nghĩ một phen mặc kệ hắn, nhưng nàng sao có thể làm hắn thương tâm, đành phải mềm giọng nói: "Ta có thể làm cái gì! Nếu làm cái gì, ta sao lại vẫn là Tả hiền vương, vẫn là một người nam nhân?"

Ám chỉ rõ ràng như vậy, hắn nên sáng tỏ chưa.

Người khác nói cái gì, nàng không sợ, nhưng đối với người giống như người thân như Điệt Vân, nàng nhất định không thể để hắn hiểu lầm. Nàng thương hắn, thương đến không thể để cho hắn bị một tia thương tổn.

Rốt cục, Điệt Vân giống như nghĩ thông suốt cái gì, lộ ra sự vui mừng, "Vậy ngươi cũng không giải thích với mọi người một chút, khiến cho người ta hiểu lầm như vậy."

"Giải thích làm gì chứ? Có ai sẽ tin tưởng? Càng giải thích càng nhiều đồn đại, không bằng không nói."

"Vậy ngươi vì sao mỗi đêm đều phải đến chỗ hắn?" Lưu Vân Đức đè nén cỗ oán khí trong lòng hỏi.

"Ai! Chuyện này.. Nói ra rất dài.. Bắt đầu từ mẹ của ta.." Vệ Tử Quân hít một cái.

"Mẹ ngươi?"

"Đúng vậy! Năm đó.." Vệ Tử Quân đột nhiên dừng lại, hướng Hạ Lỗ nói: "Ngươi đi ra ngoài!"

Hạ Lỗ nghe vậy, cũng không đi ra ngoài, ngược lại ngồi xuống, "Ta biết cách làm người của Tả hiền vương, Tả hiền vương chắc cũng biết cách làm người của Hạ Lỗ ta!"

Vệ Tử Quân nhìn thoáng qua hắn, không hề để ý tới, "Đột Quyết khả hãn ái mộ mẹ của ta, lại bất hạnh không thể bầu bạn, lòng luôn mong nhớ, thấy ta có tướng mạo rất giống mẫu thân, liền giữ ở bên người, mỗi khi nhìn ta, giống như nhìn thấy mẹ ta, cứ thế mỗi đêm phải có ta ở bên người mới có thể đi vào giấc ngủ. Thấy hắn chịu khổ, ta cũng không nhẫn tâm, liền mỗi đêm bầu bạn với hắn, đợi sau khi hắn ngủ mới trở về đến trướng của mình."

"Thì ra là ngươi dỗ hắn ngủ? Thật khổ cho ngươi!" Điệt Vân bá đạo nói.

"Được rồi! Về sau ta dỗ Điệt Vân ngủ xong mới đi dỗ hắn, được không?" Vệ Tử Quân ôn nhu dỗ Điệt Vân.

"Ta đây đâu!" Lưu Vân Đức hiển nhiên bất mãn sự ôn nhu của nàng đối với Điệt Vân.

"Dỗ! Đương nhiên dỗ, ta đem các ngươi đều dỗ ngủ, được rồi chứ?" Vệ Tử Quân thở dài, tay vịn trán, bất đắc dĩ ngồi xuống.

"Hừ!" thấy mọi việc như vậy, Hạ Lỗ hừ lạnh một tiếng đứng lên, "Ngươi thực là dồi dào tinh lực! Cũng không sợ mệt chết thân mình!"

Lạnh lùng liếc Vệ Tử Quân, xoay người bước đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.