Chương trước
Chương sau
Gió mùa thu, luôn khiến cho người ta nhẹ nhàng khoan khoái, hương quế phảng phất trong không gian, bầu trời cao xanh, không một gợn mây, một đàn chim nhạn, bay xẹt qua. Hậu hoa viên phủ tướng quân, phù dung cùng dâm bụt nở rộ, xung quanh là hoa hồng cũng đua nhau khoe sắc.

Thiếu niên một thân áo trắng, đang đứng thấp thoáng sau hòn non bộ, ánh nắng ấm áp chiếu vào thân thể của nàng, chiếu rọi gương mặt trắng nõn của nàng.

Đầu đội ngọc quan, thân mặc áo bào trắng, toàn thân không có một phụ kiện dư thừa nào, khiến cho nàng càng thêm vẻ sạch sẽ, trong sáng. Giống như một bức tranh phong cảnh tuyết phủ dày vậy.

Một người tinh thuần như vậy, một người ánh mắt sạch sẽ, phảng phất nhìn thấu cả trời xanh như vậy, một người phong hoa tuyết nguyệt như vậy, từ trước tới nay, lần đầu tiên, đứng ở nơi đó thất thần.

Tối hôm qua, Vệ Tử Quân vẫn không thể thoát khỏi vận rủi làm con gà con bị lôi đi, đương nhiên, lần này, người hành hung là Hạ Lỗ. Hơn nữa, là chính nàng trốn đi, nửa đường bị Hạ Lỗ bắt được.

Đúng vậy, chính nàng trốn thoát.

Mới bắt đầu, hắn hôn, giống như lần đầu tiên, bình thường ngây ngô, bọn họ nhẹ nhàng hôn nhau. Dần dần, tư thế của hai người, từ hắn ở trong lòng nàng, biến thành nàng ở trong lòng hắn. Hắn hôn lên đôi mắt nàng, liếm lông mi của nàng, hôn lên chóp mũi của nàng.

Sau đó, hắn hôn dần dần cuồng nhiệt, khi hắn khiêu khích cậy hàm răng của nàng, hút lấy lưỡi của nàng, nụ hôn của hắn bắt đầu lửa nóng kịch liệt, bọn họ liền bắt đầu thở dốc kịch liệt, bàn tay hắn bắt đầu chạy khắp thân thể nàng. Nàng chạy trốn.

Nàng liều mạng chạy trốn, trong lòng nhảy loạn lên. Chỉ là không phát giác, một khối ngọc bội tuyết trắng từ trên người rơi xuống.

Nàng phải trốn, bởi vì nàng nghĩ tới nhị tẩu, nữ nhân nhu nhược ấy, nàng không thể tổn thương nàng ta.

Lúc nàng chạy trốn tới cổng hoa viên, lại gặp Hạ Lỗ bị bọn thị vị ngăn lại. Sau đó liền bị Hạ Lỗ lôi tới một cái cây đại thụ bên cạnh Võ Đức điện.

Một khắc kia, nàng nhìn thấy ánh mắt thống khổ của Hạ Lỗ, cảm giác bàn tay Hạ Lỗ nắm lấy tay nàng có chút chặt, nàng cảm thấy cánh tay mình bị Hạ Lỗ niết rất đau, nàng cảm giác, tình thế rất nghiêm trọng.

Nàng thực chột dạ, nàng giống như một đứa trẻ làm sai, hoặc là nói càng giống một tiểu tức phụ bị bắt gian.

Nhưng, nàng vì sao phải chột dạ? Vì sao phải ở trước mặt Hạ Lỗ chột dạ? Chẳng lẽ nàng vẫn rất để ý đến cảm giác của Hạ Lỗ? Hoặc là nàng không nhẫn tâm tổn thương Hạ Lỗ? Hay là nàng vẫn luôn thừa nhận sự tồn tại của Hạ Lỗ?

Ở một nơi nào đó, dưới gốc cây đại thụ bên cạnh Võ Đức điện, Hạ Lỗ hôn nàng.

Nụ hôn của Hạ Lỗ mang theo sự đau đớn, mang theo sự nhớ nhung vô tận, mang theo tình cảm không thể khắc chế được, thổi quét về phía nàng.

Lòng, từ một khắc ấy, trở nên rối loạn.

Nàng nhớ tới Trương Thạch.

Nàng nhớ, lúc nàng sắp mệt chết, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, sau đó nam nhân kia cho nàng ấm áp, an ủi nàng, khi đó nàng có chút mông lung, hắn thực ấm áp, cái loại ấm áp này bao phủ nàng, nàng có chút không chịu nổi dụ hoặc của sự ôn nhu này, nàng cảm khích sự cứu giúp cua hắn, nàng cảm khích hắn rồi tiếp nhận sự ôn nhu của hắn.


Sau đó, nàng hôn nhị ca. Sau đó, Hạ Lỗ hôn nàng.

Một buổi tối, ở cùng một chỗ, nàng hôn ba nam nhân. Sau đó, lòng hoàn toàn rối loạn, nàng cảm thấy, chính mình giống như một con lợn vậy.

Từ khi đó, nàng bắt đầu muốn chạy trốn.

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên nàng bị tình mê hoặc, nàng cảm thấy thực vô lực, không biết nên đối mặt như thế nào, có lẽ, cho tới này, nàng vẫn luôn trốn tránh.

Ở trước mặt địch nhân, nàng kiêu ngạo, dũng cảm như vậy, bày mưu tính kế như vậy, lý trí như vậy, bình tĩnh bày ra mỗi cái cục diện tinh vi như vậy.

Nhưng ở trước mặt tình cảm, nàng chỉ là một con đà điểu, chỉ hi vọng có thể vùi đầu mình trong cát, không ngừng tránh né.

Nàng sợ, tổn thương người khác. Tình yêu, là buồn vui lẫn lộn, đau đớn, là độc dược, đốt chý trái tim con người, nàng còn chưa chuẩn bị đi chấp nhận cái tình cảm như vậy, nàng còn nhỏ, không phải sao, nàng còn nhỏ, không nên ép nàng.

Nàng thực muốn chạy trốn, chạy trốn đến một nơi thật xa, trốn về Lộc thành, trở về Lộc Lĩnh cốc, sống vài ngày thanh tịnh cùng sư phụ và Điệt Vân, rời xa những ngày đau đầu về tình cảm không biết theo ai này.

Nàng từng nghĩ sẽ sống những này vân đạm phong khinh, không ngờ sẽ bị tình cảm gông xiềng như thế này, thực không nghĩ tới. Người, một khi rơi vào tình cảm nam nữ, liền trở nên ngu ngốc, nàng vẫn luôn cảm thấy như vậy.

Nhưng, đối với tình cảm của bọn họ? Có lẽ, không cho đi, sẽ không bị tổn thương, không nhận lại, sẽ không làm lòng mình rối loạn.

Liền cứ như vậy, hết thảy, cứ theo gió mà bay đi.

Nàng nghĩ như vậy, liền đứng ở nơi đó, bất động. Hồn nhiên không phát hiện người đứng ở đằng sau. Cho đến khi người nọ đi tới bên người.

Một trận gió thổi qua, cuốn theo tất cả những suy nghĩ. Nàng xoay người, nhìn người tới, tay sờ lên vết đao thật dài trên mặt hắn, "Vân Đức, chúng ta đi Lộc thành, ta mang ngươi đi tìm sư phụ, chữa vết thương cho ngươi." Nàng cười nhợt nhạt, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến, thanh âm của nàng thực nhẹ, thực êm, tựa hồ, sắp mệt chết rồi..

Từ sáng sớm đến giờ, nàng vẫn đứng trong hoa viên.

Lúc Lý Thiên Kỳ tới đón nàng, nàng đang ngồi dưới gốc cây bạch quả, nặn tượng đất, nàng nặn sư phụ, sau đó lại nặn Điệt Vân, sau đó lại nặn A Sử Na Dục Cốc, đem tất cả những người nàng nhớ, làm cho đáy lòng nàng nổi lên nhu tình nặn ra hết.

Gió, thổi bay tóc đen của nàng, tán loạn bên hai gò má, vẻ mặt nàng chuyên chú, chuyên chú tới mức không phát hiện đằng sau có người tới.

Sau đó, một trái bạch quả rơi xuống đầu nàng, người kia liền đi lên, đánh rớt bùn đất trên tay nàng.

"Xem ngươi kìa, bẩn hết rồi, đường đường là Đại Dục Phong vương lại ngồi dưới đất nghịch bùn, nếu truyền ra ngoài, còn không làm người ta cười đến rụng cả răng." Lý Thiên Kỳ kéo nàng đến bên trên một tấm ván gỗ trên hồ nước, kéo tay nàng vào trong nước, giúp nàng rử tay, sau đó lấy áo bào của mình giúp nàng lau khô tay. Hắn làm vô cùng chăm chú, lông mi dài cúi thấp xuống.

Vệ Tử Quân có chút xuất thần nhìn mặt hắn. Đột nhiên, thân thể nàng nhẹ bẫng, Lý Thiên Kỳ treo toàn bộ người nàng phía bên trên hồ nước, hắn giữ lưng của nàng, dùng chút lực áp chế, Vệ Tử Quân thiếu chút nữa cả người đổ xuống nước.

Miệng hắn bất giác cười xấu xa, "Ta nhớ, có người từng đẩy ta xuống hồ nước."

Mắt thấy lưng mình cách hồ nước càng ngày càng gần, Vệ Tử Quân sợ tới mức túm lấy cổ áo Lý Thiên Kỳ, "Đừng.. Đừng a."

Hắn giữ thắt lưng của nàng, cười xấu xa, tiếp tục ép nàng xuống càng thấp.

Rồi sau đó, hắn ngừng cười, hắn nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh lại thâm trầm như bình thường, bên trong nổi lên từng trận lốc xoáy.

Hắn cúi người, kéo đầu nàng lại gần, hôn lên đôi môi của nàng.

Vệ Tử Quân có chút ngượng ngùng, lông mi nhẹ nhàng rung động, hắn chậm rãi chiếm lấy nàng..

Vài con thiên nga trên mặt nước đột nhiên kêu lên. Làm bừng tỉnh thần trí của nàng. Một khắc kia, nàng nhớ tới Liên Ngô, nữ tử nhu nhược kia, nàng không thể làm thương tổn nàng. Sau đó, nàng nhẹ nhàng quay mặt tránh đi, trượt khỏi đôi môi Lý Thiên Kỳ.

Bọn họ sắc mặt đỏ bừng đứng dậy, quay lại ngồi dưới tàng cây. Lý Thiên Kỳ lấy ra một khối ngọc bội tuyết trắng, trong suốt, "Tử Quân, đây là của ai vậy?"

Vệ Tử Quân nhìn, ngẩn người, "Hình như ngươi cũng có một khối."

"Phai." Lý Thiên Kỳ đáp, "Nhưng, khối này là của ngươi?"

"Của ta?" Vệ Tử Quân có chút kinh ngạc, đưa tay sờ trên người.

"Là ngươi tối hôm qua rơi ở chỗ ta." Lời này vừa nói ra, hai người mặt đều hồng hồng.

"Cái đó, là Lưu Vân Đức cho ta." Vệ Tử Quân cầm lại khối ngọc bội kia, đột nhiên trong đầu lóe lên, hình như Lý Thiên Kỳ cũng có một khối ngọc bội như vậy, sau đó nhớ tới gương mặt tương tự nhau của bọn họ, tựa hồ như có cái gì đó lướt qua đầu nàng.

"Lưu Vân Đức? Lưu Vân Đức?" Lý Thiên Kỳ thì thào, thất thần cả nửa ngày.

Sau một hồi, Lý Thiên Kỳ thu hồi thần sắc mê mang, nhìn về phía Vệ tử Quân. "Tử Quân, nhị ca nói cho ngươi một việc. Trước kia, nhị ca có một đệ đệ bị thất lạc. Trên người đệ đệ kia có ngọc bội này."

"..."

Vệ Tử Quân mím môi, giật mình nhìn phía Lý Thiên Kỳ, "Nhưng, Lưu Vân Đức là con cháu của Lưu gia. Từ lúc còn trong tã lót đã ở trong Lưu gia."


"Nhìn ngươi kìa, miệng há lớn như vậy." Ngón trỏ Lý Thiên Kỳ đè môi Vệ Tử Quân lại, "Ta sẽ cho ngươi điều tra."

* * *

Mặt trời đã lên cao, hai người mới đứng dậy đi vào cung, xe ngựa xa hoa xuyên qua phố phường, một đường đi đến phố nhỏ trước cổng hoàng cung.

Bởi vì trên mặt xe ngựa rộng thùng thình kia trải một lớp chăn gấm thật dày, cho nên không hề cảm thấy xóc nảy, thời đại này, không dùng kiệu nâng, chỉ có đi đường núi mới dùng kiệu.

Lý Thiên Kỳ tựa đầu vào vai Vệ Tử Quân, "Tử Quân, ta thực mệt."

"Nếu mệt, liền nằm xuống nghỉ chút đi." Vệ Tử Quân nhìn cái giường này, tuy rằng không vừa với người Lý Thiên Kỳ, nhưng thừa chút chân, vẫn là tạm ổn đi.

"Được, nhị ca tối hôm qua không có ngủ." Lý Thiên Kỳ nhìn nàng, khát khao nàng nhanh chóng đáp lại.

"Sao lại không nghỉ ngơi cho tốt, ngươi mỗi ngày sáng sớm đã vào triều, thực vất vả." An ủi như vậy, hắn có vừa lòng không?

"Nhị ca nhớ ngươi, nhớ cả một đêm." Hắn rốt cuộc nói ra lời trong lòng mình muốn nói.

Vệ Tử Quân trầm mặc, thật lâu sau không nói, nửa ngày sau mới nói: "Nhị ca, chúng ta là huynh đệ."

Lý Thiên Kỳ ngẩn người, ánh mắt có chút ảm đạm, "Nhị ca đương nhiên biết, chúng ta là huynh đệ. Nhưng, ngươi không thể ngăn cản ta nhớ đến ngươi."

Sau đó, hắn gối đầu lên chân nàng, kéo tay trái nàng đặt bên môi ma sát. Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy trên mặt như bị bỏng, sợ hắn thấy vẻ quẫn bách của nàng, nàng nâng tay phải lên, lấy tay áo quất vào mặt, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa xe.

Ngoài cửa sổ, mặt trời chói sáng, ánh sáng đâm vào mắt khiến mắt đau nhức, cây đại thủ bạch quả hai bên đường, kết đầy loại quả màu da cam, ấm áp, yên tĩnh, hơn nữa lại giản dị tự nhiên.

Gió thu sảng khoái, xuyên qua rèm xe thổi vào, làm cổ xấu hổ kia dần dần rút đi.

Xe ngựa, một đường chậm rãi đi, rất nhanh liền xuyên qua phố nhỏ đến cổng hoàng cung.

Màn xe được thái giám nhẹ nhàng vén lên, một đôi giày màu bạc tinh xảo bước ra, sau đó, thân ảnh chói sáng kia liền rơi vào trong mắt bọn thị vệ. Dáng người như vậy, không thể bị người ta phớt lờ, khí thế như vậy, không thể bị người khinh thường.

Tất cả mọi người nhất tề chờ cái người vô cùng tôn quý còn lại xuống xe, tay thái giám vén rèm đến đau nhức nhưng bên trong không hề có động tĩnh.

Vệ Tử Quân đứng ở một bên nghi hoặc tiến lên nhìn: "Bệ ha, mau xuống xe."

"Chân ta bị tê!" Khẩu khí của Lý Thiên Kỳ có chút lười.

Vệ Tử Quân sửng sốt, thị vệ xung quanh thì cả kinh. Khẩu khí này!

Vệ Tử Quân ho khụ khụ, "Tê cũng phải xuống, đợi lát nữa rồi xuống đi." Chân hắn bị tê? Nàng mới tê được không! Bị hắn gối một đường, nàng còn không phải ráng chịu mà đi xuống? Hắn tự nhiên lại giả bộ yếu ớt cái gì?

Lý Thiên Kỳ không được tự nhiên liếc nàng một cái, giống như bị ủy khuất, bèn giận dỗi đứng dậy, vừa mới hạ một chân xuống, liền cố ý ngã về phía Vệ Tử Quân.

Không ngờ hắn một người lớn như vậy, xuống xe cũng không xuống được đàng hoàng, Vệ Tử Quân dưới tình thế cấp bách đành vươn tay ôm lấy hắn.

Lúc nàng ôm lấy hắn, mặt nàng chạm vào trong ngực hắn.

Một khắc kia, lòng nàng đột nhiên nhảy dựng lên một cái, ngực hắn thật ấm, có chút mùi thơm của cỏ, mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.

Một khắc kia, nàng nhớ tới hắn từng vì nàng mang thân thể lạnh căm nằm trong toa xe, khi đó, thân thể hắn đông lạnh, không có một tia độ ấm.

Một khắc kia, lòng của nàng nổi lên sự đau lòng nhè nhẹ. Nhưng, một khắc kia, nàng cũng nhớ tới Hạ Lỗ, nhớ tới hắn kiên quyết đi theo nàng, nhớ tới ánh mắt của hắn từ xa xa nhìn lại, nhớ tới hắn đau đớn khi bị vứt bỏ, nhớ tới hắn như một đứa nhỏ bị thương. Lòng của nàng, rất đau.

Vì sao tất cả lại cứ bức nàng phải đối mặt. Lòng của nàng thực đau.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng buông hắn ra. Hắn nhìn nàng, trên mặt có một tia giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên, có chút muốn cười, giống như cảm giác thực ngọt ngào, sau đó dắt tay nàng.

Mặt Vệ Tử Quân có chút phát sốt, lông mi cúi thật thấp, không phải vì Lý Thiên Kỳ, mà là vì ánh mắt của thị vệ chung quanh, hai nam tử dưới ánh mắt của mọi người dắt tay nhau, ngày mai không biết sẽ truyền ra thành cái dạng gì, không khéo nàng lại biến thành một tên nam sủng. Danh này của nàng, sợ là khó thoát.

Mấy ngày nay, Tây Đột Quyết đưa tấu chương tới, xếp thành cả núi, trong đó, nội dung đại đa số là Thổ Phiên không ngừng quấy rối biên cương.

Thổ Phiên, quốc gia này, phía đông tiếp giáp với Mậu Tướng, phía nam tiếp với Bà La Môn, phía tây giáp Tứ trấn, bắc giáp Đột Quyết, vô cùng rộng lớn. Bởi vậy có thể thấy được sự cường thịnh của Thổ Phiên, mà Tùng Tán Kiền Bố lại dũng mãnh hiếu chiến, mười ba tuổi hắn kế thừa Tán phổ vị, huấn luyện quân đội, bình ổn phản loạn, thống nhất các bộ, thành lập chế độ chính quyền nô lệ ở Thổ Phiên, trước hàng phục Tô Bì, sau lại hàng phục các bộ Đa Di, Bạch Lan, Đảng Hạng, Dương Bằng, thế lực càng ngày càng thịnh. Mà nay đã trở thành mối uy hiếp của Đại Dục.

Vệ Tử Quân nhìn bản tấu chương, nhíu mày.

Lúc nàng xem xong bản tấu chương dài chừng ba thước, đáy lòng trầm xuống.

Bản tấu chương kia có một tiêu đề bắt mắt: Điền quốc cùng bộ tộc Đôt Kỵ Thi liên hợp với Thổ Phiên đánh về phía An Tây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.