Chương trước
Chương sau
Mùa thu Đại Dục năm Kiến Đức, Điền quốc thuộc Tây Đột Quyết cùng bộ tộc Đột Kỵ Thi phản loạn, liên hợp với đại quân Thổ Phiên đánh vào An Tây.

An Tây tứ trấn, Vệ Tử Quân suy tính cho Đại Dục, Quy Tư, Yên Kỳ, Điền quốc, Sơ Lạc là bốn trọng trấn, từ khi Vệ Tử Quân thống lĩnh An Tây đô hộ phủ, liền đổi thành An Tây tứ trấn.

An Tây tứ trấn có ý nghĩa vô cùng quan trọng, đây là con đường giao thương chủ yếu của trung nguyên cùng Tây vực, là con đường tơ lụa của thế giới, hơn nữa, đây là của nam của Đột Quyết, thất thủ, tình cảnh của Đột Quyết sẽ rất khó khăn.

Sau khi biết được tin tức, Vệ Tử Quân lập tức triệu tập quân đội tiếp viện cho binh lực ở An Tây tứ trấn, điều các bộ binh lực của Côn Lăng Đô hộ đương nhiệm A Sử Na Di Bắn, cùng A Sử Na Bộ Chân, người được Lý Thiên Kỳ phong làm Mông Trì Đô hộ đến tứ trấn, cũng ngăn đường giao thương của tứ trấn với bên ngoài lại, để khống chế người bên trong tứ trấn liên hợp với kẻ thù bên ngoài.

Đông thời, Vệ Tử Quân phái người âm thầm dò hỏi, cố ý để lộ ra sơ hở, khiến cho tứ trấn gửi thư ra ngoài, sau đó, chặn lại ở trên đường, biết được tình huống thực sự không phải như mặt ngoài, thực tế là bộ tộc Cung Nguyệt liên hợp với Sơ Lặc, và Thổ Phiên cùng nhau giáp công Điền quốc, sau đó dẫn đại quân Thổ Phiên đến Quy Tư, đoạt được Quy Tư, vương đình liền nằm ngay trong tầm ngắm của bọn chúng.

Như thế, Vệ Tử Quân liền hiểu được, Điện quốc bị oan uổng. Nếu không, mật thám ở Điền quốc làm sao lại không biết tin tức Điền quốc phản loạn, xem ra hai phụ tử Phục Đồ Tín sau lần giáo huấn lần trước, vẫn rất an phận thủ thường.

Vì thế, Vệ Tử Quân liền thay đổi chiến lược, để A Sử na Di Bắn đóng quân ở Điền quốc, còn A Sử Na Bộ Chân đóng quân ở Sơ Lặc, bảo hộ Điền quốc, không chế Sơ Lặc. Rõ ràng như vậy, chính là muốn nói cho kẻ thù ở bên ngoài rằng kế hoạch của bọn họ đã bị bại lộ.

Nếu Vệ Tử Quân ở Tây Đột Quyết nàng nhất định sẽ tương kế tựu kế, bắt cả phản tặc lẫn đại quân Thổ Phiên. Mà nay ở xa vạn dặm, nàng không thể ra chiến lược đúng lúc kịp thời, chỉ có thể trước tiên làm chậm tốc độ của Thổ Phiên đại quân, rồi mới có thể tính tiếp.

Tiếp theo, là chế ngự Cung Nguyệt. Cung Nguyệt, có thể chế ngự, cũng có thể không chế ngự mà thảo phạt, Cung Nguyệt này rất khó nắm giữ, đang lúc Vệ Tử Quân bởi vì không biết để ai dẫn binh đi Cung Nguyệt mà phát sầu, Hạ Lỗ lại chủ động xin dẫn binh đi Tây Đột Quyết thảo phạt Cung Nguyệt.

Sau khi Vệ Tử Quân biết được tin tức này, liền thúc Đặc Táp Lộ, chạy đến phủ Hạ Lỗ. Từ sau khi trở về từ Kiến Nam, Lý Thiên Kỳ liền ban thưởng phủ tướng quân cho Hạ Lỗ, một là vì thưởng công lao cho Hạ Lỗ, hai là vì tư tâm, hắn không muốn nhìn thấy Hạ Lỗ ở cùng một chỗ với Vệ Tử Quân, vì thế bèn đem phủ đệ cách xa Vệ Tử Quân nhất ban cho Hạ Lỗ, như vậy, số lần Vệ Tử Quân gặp được Hạ Lỗ quả thực ít đi.

Mỗi lần đến phủ Hạ Lỗ, Vệ Tử Quân đều không cần thông báo, gia nô đều nhận ra nàng.

Trực tiếp đi vào trong viện, Vệ Tử Quân liền thấy Hạ Lỗ mặc áo bào màu trắng, đứng trước một khóm cúc hoàng đế ngẩn người, không hề phát giác có người tới.

Khóe miệng Vệ Tử Quân khẽ cười, nhặt một hòn đá nhỏ ném qua, vừa vặn trúng thái dương hắn. Hạ Lỗ giật mình quay đầu, đợi khi nhìn thấy cái người mặt mũi sáng sủa kia, ánh mắt phút chốc sáng ngời.

"Hạ Lỗ, ngươi muốn đii Tây Đột Quyết sao?" Vệ Tử Quân đi tới bên cạnh hắn.

"Ừ, ta không thể để bọn họ hủy đi Tây Đột Quyết." Hắn bẻ một gốc cúc hoàng đế, đùa nghịch trong tay.

"Nhưng, nếu ngươi đi, ta sẽ lo lắng cho ngươi, vẫn là không nên đi, ta sẽ tìm cách vẹn cả đôi đường, không để nơi đó xảy ra chuyện gì." Vệ Tử Quân nhìn cành cúc hoàng đế hắn đang đùa nghịch trong tay, đột nhiên cảm thấy, hắn thực tịch mịch, hắn một mình một người ở lại phủ đệ này, thực là tịch mịch.

"Ta muốn đi." Hạ Lỗ cúi thấp mi mắt. "Trở về nơi đó, một lần nữa đi qua những con đường chúng ta đã đi cùng nhau."

Vệ Tử Quân nghe vậy liền chấn động, nâng mắt nhìn về phía hắn.


Hạ Lỗ đột nhiên ngẩng đầu, "Phong, ngươi có từng thích ta không?"

Vệ Tử Quân sửng sốt, "Thích, vẫn luôn thích."

"Vậy ngươi thích Trương Thạch sao?"

Vệ Tử Quân trầm mặc, nàng nhớ tới nam tử thanh nhã như gió kia, nam tử thanh nhã kia, làm đáy lòng nàng nổi lên một tia nhu tình, là người có thể tin tưởng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, thản nhiên, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua đồng cỏ trên thảo nguyên vậy, một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời. Nàng vẫn luôn thích hắn, từ lúc ở Tây Đột Quyết đã rất thích.

"Thích." Nàng trả lời.

Trên mặt Hạ Lỗ nổi lên một tia đau đớn. "Vậy ngươi thích hắn sao?" "hắn" ở trong miệng hắn, tự nhiên là chỉ Lý Thiên Kỳ.

"Hạ Lỗ, đừng hỏi những chuyện đó, ngươi không hiểu cảm giác của ta. Mỗi người các ngươi ta đều thích, bao gồm cả sư phụ của ta, Điệt Vân, còn có Lưu Vân Đức, còn có rất nhiều người, đó đều là người thân của ta, ta thương bọn họ, ta muốn chăm sóc cho bọn họ, không tiếc tất cả để bảo vệ bọn họ, cho nên, không phải như ngươi tưởng tượng."

"Nhưng, ta chỉ thích ngươi duy nhất một người, hơn nữa, không giống như cái thích của ngươi, càng ngày càng sâu, càng muốn cùng ngươi đi hết quãng đời này, muốn mỗi ngày ôm ngươi ngủ, ngủ một mình thật sự rất cô đơn.

Vệ Tử Quân nghe vậy có chút khiếp sợ, nàng lẳng lặng nhìn hắn, đây là hắn đang thổ lộ sao?

Rồi sau đó, nàng vô lực thở dài," Hạ Lỗ, lòng ta thương ngươi, nhớ đến ngươi, liền đau lòng, muốn che chở cho ngươi, không muốn làm ngươi bị tổn thương, muốn vì ngươi làm chút việc gì đó, nhưng lại không biết ngươi muốn cái gì. "Vệ Tử Quân cúi thấp mi mắt, trong mắt mờ hơi nước," Hạ Lỗ, nói cho ta, ngươi muốn cái gì. "

" Ta, tưởng niệm, những ngày ở Tây Đột Quyết. "Trong ánh mắt của Hạ Lỗ có chút ẩm ướt," Khi đó, ta có thể làm diễm sủng của ngươi, tuy rằng biết là ngươi trêu đùa ta, nhưng ta thực vui vẻ, ta muốn trở về Tây Đột Quyết, nơi đó có dấu chân của chúng ta, ở nơi đó ngươi từng hôn ta, những lần đầu tiên của ta đều ở nơi đó, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên nhớ nhung, lần đầu tiên hoảng hốt, lần đầu tiên đố lỵ, lần đầu tiên yêu say đắm, lần đầu tiên muốn dùng cả đời để đợi chờ một người, lần đầu tiên bị người ta nhìn thấy hết, tất cả những lần đầu tiên ấy, đều là cho ngươi. "

Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên," Ta muốn trở về, đi qua những con đường mà ngươi đã từng đi, giẫm lại những bước chân mà ngươi đã từng bước, đứng trên mảnh đất mà ta ngươi đã đổ máu để bảo vệ nó, ở nơi đó, ta mới có cảm giác ngươi ở bên cạnh ta, vĩnh viễn, cho dù đó chỉ là mộng tưởng của ta cũng được, ta cũng sẽ mang theo giấc mộng ấy đến già. "Hắn chậm rãi nói, hai gò má sáng bóng, ánh mắt xinh đẹp, nhìn về phía khóm hoa.

" Hạ Lỗ.. "Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu, nước mắt không kiềm được chảy xuống bên môi," Ngươi như vậy, khiến lòng ta rất đau, rất đau. "

" Đừng đau, ngươi đau, ta sẽ càng đau, ta không sao, ta chỉ muốn ngươi hạnh phúc, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, vĩnh viễn. "Hạ Lỗ nhẹ nhàng lau giọt nước mắt bên khóe môi cho nàng, sau đó ngón tay vuốt ve môi của nàng.

" Hạ Lỗ, lòng ta thương ngươi, mong ngươi hạnh phúc, mong ngươi khoái hoạt, không muốn ngươi bị thương tổn, không muốn ngươi phải vì ta mà hi sinh bất cứ thứ gì, không muốn. Ta muốn che chở cho ngươi, muốn đến ôm ngươi, vỗ về an ủi ngươi. Nhưng ta không dám thừa nhận, bởi vì tiếp nhận rồi, chính là cả đời, ta không phải là người thay đổi thất thường, cho nên, đã nhận định, sẽ là cả đời, ngươi có hiểu không? Ta chỉ sợ ngươi tổn thương. "Vệ Tử Quân nâng ánh mắt lên, bên trong sáng lạn," Hạ Lỗ, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ không tốt sao? Làm người thân của ta, để ta có thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi. Làm người thân của ta, ta sẽ không làm tổn thương ngươi. "

" Đừng khóc, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta sẽ không bức ngươi, chỉ cần ta có thể bảo vệ ngươi, bảo vệ cho ngươi là tốt rồi. "Hạ Lỗ nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nắm tay nàng, trong miệng thì thào," Bảo vệ ngươi cả đời, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, cảm nhận được ngươi.. "

Hai người đứng cùng một chỗ, trầm mặc không nói. Thật lâu sau, Vệ Tử Quân mới bình phục hô hấp, đột nhiên giữ chặt tay Hạ Lỗ, lúm đồng tiền hiện lên bên má," Hạ Lỗ, ta mang ngươi đi dạo Tây Thị. "Nước mắt trong suốt từ khóe mắt tràn ra.

Hàng liễu xanh um rũ xuống hai bên bờ, gió thu khẽ thoảng, một đôi bích nhân dắt tay nhau đi giữa chốn Tây Thị phồn hoa, bọn họ nhìn ngắm từng quầy hàng, tay nắm tay, thiếu niên đi ở phía trước, đầu đội ngọc quan, quần áo bạch sam, thân hình thon dài mảnh khảnh, tản ra ánh sáng làm người ta không thể nhìn lại gần, hai gò má trong trẻo nhưng lạnh lùng như mặt trăng, phiếm cười ôn nhu, ánh mắt tinh thuần giống như bầu trời mùa thu cao xanh, sáng lạn, bên trong ẩn chứa sự ôn nhu, quay đầu nhìn về phía người phía sau.

Vị nam tử phía sau kia, cũng mặc áo bào màu trắng, dáng người cao lớn, dung mạo tuyệt mỹ, sạch sẽ giống như một đóa u lan trong cốc thẳm, giống như tiên tử không nhiễm bụi trần, hai gò má trắng như hàn ngọc tràn đầy ý cười, hắn nhẹ nhàng hé miệng cười, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này.

Vệ Tử Quân đi đến bên một quầy hàng. Nàng ngẩng đầu nhìn chủ quầy hàng, lại phát hiện, quầy hàng này chính là quầy hàng lần trước Lý Thiên Kỳ mua cây trâm cho nàng, bên môi nàng nổi lên một nụ cười chua xót.

Nàng nhìn trúng một cây trâm bạch ngọc, tuyết trắng trong suốt, chất liệu tựa hộ giống với chiếc lần trước nàng mua ở đây, chỉ là hoa văn lần này không phải hoa mai, mà là hoa lan rất nhỏ, nàng cảm thấy cây trâm này rất xứng với khí chất sạch sẽ của hắn, vì thế nàng không hỏi ý kiến hắn, liền mua.

Nàng xoay người, nhìn về phía hắn, giữ cổ hắn, kéo đầu hắn thấp xuống, sau đó rút cây trâm trên đầu hắn ra, đem cây trâm bạch ngọc kia cài vào tóc hắn.

Hạ Lỗ ngẩng đầu lên, nàng tán thưởng một câu," Rất đẹp. "

Hạ Lỗ nhìn nàng, đầu tiên là cười yếu ớt, giống như một đứa trẻ ngượng ngùng, sau đó, nước mắt từ khóe mắt tràn ra, hắn gắt gao ôm hắn ở trong lòng, sợ rằng chỉ cần buông lỏng, nàng sẽ lập tức rời đi.

Vệ Tử Quân tựa đầu, chôn ở trên vai hắn, ánh nắng tà dương in bóng hai người lên mặt đất, khí trời, uyển chuyển lưu động.

Nước mắt của nàng, ướt đẫm bờ vai hắn..

Ba ngày sau, Hạ Lỗ mang theo đại quân xuất phát, ngày ấy, Vệ Tử Quân không dám đi tiễn hắn, chỉ sợ trước mặt bách quan, mặt rơi đầy lệ, mặc dù nàng biết đại quân lúc này đang ở giáo trường của hoàng cung nhận thánh chỉ của thiên tử, mặc dù biết bọn họ cách nhau rất gần.

Thời điểm hắn rời đi, nàng ở Sùng Đức điện phê tấu chương, tiếng kèn vang lên, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không. Nàng nhớ tới những ngày bọn họ ở cùng một chỗ, nàng từng đùa giỡn hắn như thế nào, hắn từng cứu nàng như thế nào, bọn họ từng bắt đầu như thế nào, hắn nghĩa vô phản cố như thế nào, theo nàng đến Đại Dục này.

Nhớ tới hắn, đau lòng lại nổi lên, ngoại trừ đau lòng, vẫn là đau lòng. Tay nàng run lên, một giọt mực đen rơi xuống tấu chương, bôi đen những chữ vừa mới phê xong.

Đại quân đi rồi, Lý Thiên Kỳ vội vã trở lại Sùng Đức điện, khi hắn nhìn thấy thân ảnh kia, trong lòng tràn đầy hương vị ngọt ngào, nếu có thể luôn luôn nhìn thấy hắn như vậy, luôn có hắn ở bên cạnh thì thật tốt.

Vệ Tử Quân thấy hắn tiến vào, nhẹ nhàng gác bút xuống," Đã phê xong tấu chương nhiều ngày, ta muốn đi Tây Đột Quyết. "

Thân thể Lý Thiên Kỳ cứng đờ:" Là vì hắn sao? "

" Hạ Lỗ tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn mang binh đánh giặc vẫn luôn có suy tính, Cung Nguyệt giao cho hắn, ta rất yên tâm, hắn lỗ mãng, chỉ là ngẫu hứng mà thôi. "Nàng cảm thấy may mắn là, Hạ Lỗ vẫn là lạnh lùng, trầm tĩnh, hắn có sự trầm lãnh không hợp với độ tuổi, chỉ là, ở trước mặt nàng hắn mới mở rộng lòng mình, mới có thể nói ra những lời trẻ con, mới có thể vì nàng mà khẩn trương, làm ra một ít việc lỗ mãng.

" Vậy là vì sao? "Lý Thiên Kỳ khẩn trương hỏi.

" Ta lo lắng cho Tây Đột Quyết, lo lắng A Sử Na Bộ Chân, hắn không nên được phái về Tây Đột Quyết, bởi vì hắn vẫn luôn có dã tâm. Nhưng lần này không thể không dùng binh lực của hắn, hắn cách Sơ Lặc gần nhất, hơn nữa nhân số của hắn gấp đôi A Sử Na Di Bắn kia. "Vệ Tử Quân nhíu mi," Nếu để hắn thủ hộ Điền quốc ta càng lo lắng, Điền quốc vừa thất thủ, quân Thổ Phiên tất sẽ tiến quân thần tốc. "

" Dù sao Tây Đột Quyết là của ngươi, ngươi muốn an bài thế nào cũng được. "Lý Thiên Kỳ ngừng một chút," Nhưng, không cho phép ngươi đi, ta phái Trịnh Xước đi trước, hắn xông pha đánh giặc, cũng ít có đối thủ. "

Vệ Tử Quân nhìn bút lông ở trong tay, không lên tiếng.

Lý Thiên Kỳ tiến lên kéo tay Vệ Tử Quân," Tử Quân, ta đưa ngươi đi xem chỗ này. "

Hắn kéo nàng đi qua cung Nguyệt Hoa, đi qua Lưỡng Nghi điện, đi qua Cam Lộ điện, Vệ Tử Quân càng ngày càng gặp nhiều cung nữ, nàng liền hiểu được, nơi này là hậu cung.

" Nhị ca, vì sao lại mang ta đến hậu cung? "Nàng nghi hoặc hỏi.

" Đi gặp một người. "Lý Thiên Kỳ thản nhiên trả lời.

Mới qua Sắc Ti viện, phía trước đã có một đám nữ tử đi tới, bọn họ đều mặc một thân trường bào của nam tử, búi tóc giống nam tử, cười duyên đi tới, đợi khi nhìn thấy hai người, sửng sốt một lát, sau đó nhất tề quỳ xuống hành lễ.

" Đều đứng lên cả đi. "Lý Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn một thân nam trang của bọn họ.

Chúng nữ tử đứng dậy, đều nhìn về phía Lý Thiên Kỳ, trong mắt rõ ràng là sự mê luyến. Cũng đúng, hoàng đế như vậy, nữ tử nào mà chẳng yêu thích, chẳng những nho nhã tuấn dật, cao quý bất phàm, hơn nữa lại cần chính yêu dân, chính yếu là, hắn là hoàng đế, là chủ nhân của Đại Dục, vô cùng có tiền, người nào thấy mà không muốn leo lên cành cao.

Chúng nữ tử nhìn Lý Thiên Kỳ xong, thuận tiện liếc nhìn Vệ Tử Quân, một khắc kia, trong lòng đột nhiên bừng sáng. Nói vậy, kia chính là Phong vương.

Mà trong đám nữ tử đó có một người, lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ Phong vương này lại cùng mình có chút giống nhau, chỉ là, so với người kia, có cảm giác mình chỉ là một vũng bùn.

Vệ Tử Quân cũng chú ý tới nữ tử này, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn như nước, không có một tia biểu tình, thấy nàng nhìn chằm chằm mình, liền cười một tia yếu ớt với nàng.

Lý Thiên Kỳ kéo Vệ Tử Quân lướt qua đám nữ tử này đi về phía trước, đi vài bước liền nghiêng đầu nói:" Phong thái của Phong vương sao các ngươi có thể học được một phần vạn, từ nay về sau, trong cung không được mặc nam trang, trái lệnh, trảm. "Đi vài bước lại nói:" Phùng chiêu nghi, nếu có tâm tư khác, trẫm làm chủ cho ngươi, các ngươi cũng vậy, nếu nguyện ý ở trong cung này sống nốt quãng đời con lại, trẫm cũng sẽ nuôi các ngươi đến già. "Sau đó cũng không dừng bước nữa.

Một khắc kia, Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy những nữ tử này thực đáng thương, trước giờ nghe nói hậu cung tranh sủng không ngừng, thủ đoạn vô cùng cao siêu. Mà nay nàng phát hiện, hậu cung của Lý Thiên Kỳ toàn là những nữ tử đáng thương, nàng hít một hơi," Nhị ca, những nữ tử này thực đáng thương. "

" Ta biết, họ thực đáng thương, nhưng, nếu ta muốn các nàng, các nàng sẽ càng đáng thương, sẽ biến thành ác ma, sẽ tàn sát lẫn nhau. "Lúc nói ra lời ấy, mặt hắn vô cùng lãnh khốc.

Vệ Tử Quân trầm mặc, hắn nói rất đúng.

Lại đi qua Ngưng Âm các, Duyên Gia điện, dừng lại ở Thừa Hương điện.

Lý Thiên Kỳ đẩy cánh cửa điện nặng nề ra, giống như tiếng vang của năm tháng, thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi. Vệ Tử Quân cảm giác sẽ nhìn thấy một căn phòng giăng đầy mạng nhện, nhưng thật ngoài ý muốn, bên trong vô cùng sạch sẽ, xem ra là thường xuyên có người quét tước.

" Hôm nay, là ngày giỗ của mẫu phi ta, hàng năm ngày này, ta đều đến nơi này của người, đánh đàn cho người nghe, lúc sinh thời, người yêu nhất là đánh đàn. "Lý Thiên Kỳ đi tới trước cầm án, ngồi xuống, vén tấm vải đen phủ ở mặt trên ra, đầu ngón tay khẽ vuốt, một giai điệu duyên dáng phát ra.

Không ngờ, khả năng đàn của hắn tốt như vậy, cái này nàng không hề biết.

Một khúc hoàn thành, Lý Thiên Kỳ trầm mặc không nói, thật lâu sau mới mở miệng:" Người là bị người ta hại chết. "

Vệ Tử Quân nghe vậy, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Lý Thiên Kỳ bắt được đầu ngón tay của nàng, nghiêng đầu," Tử Quân, đánh một khúc cho nhị ca đi. "

" Nhị ca muốn nghe khúc gì? "Vệ Tử Quân nhẹ giọng hỏi.

" Vẫn là khúc Quảng Lăng tán ở Dư Hàng ngày ấy đi. "

Vệ Tử Quân ngồi xuống, nhẹ nhàng vén tay áo rộng thùng thình lên, nhấn dây đàn, một ngón tay nhẹ nhàng dạo, tiếng đàn réo rắt vang lên.

Lý Thiên Kỳ đứng ở bên cạnh Vệ Tử Quân, thở dài:" Tử Quân tinh thông kim cổ, có tấm lòng nhân hậu, phong lưu nho nhã, vô cùng lỗi lạc, trên đời, sao lại có người như vậy. "

Vệ Tử Quân nghe vậy sửng sốt:" Nhị ca quá khen, Tử Quân không hề hoàn mỹ như vậy. "

" Trên đời này, chỉ sợ không có ai có thể so sánh với ngươi. "

Vệ Tử Quân hơi hơi nghiêng đầu," Nhị ca, người tốt hơn Tử Quân có rất nhiều, ngươi sao lại nói vậy? "

" Không, không có! Tử cố chí kim, có một không hai, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi.. Nhớ ngày ấy ở trên kênh đào, nhị ca đề cho ngươi Lạc Thần phú, Phiên nhược kinh hồng, Uyển nhược du long. Nùng tiêm đắc trung, Tu đoản hợp độ.. Tuy là trêu đùa, nhưng hôm nay xem ra, Chân Lạc kia mặc dù mỹ mạo, sao có thể có được nửa phần phong thái của ngươi. Phong thái giống như ngươi vậy, chỉ sợ cũng là một người quái dị, cũng sẽ làm siêu hồn lạc phách của người khác?

"Nhị ca lại giễu cợt Tử Quân, nếu dung mạo Tử Quân xấu xí, nhị ca sớm đã bị dọa chạy mất." Nàng cười khẽ.

"Sẽ không đâu, dù Tử Quân biến thành bộ dạng gì, vẫn là Tử Quân." Lý Thiên Kỳ hít một hơi, "Rực rỡ thu cúc, là ngươi, tươi rạng xuân tùng, cũng là ngươi, cốt khí thanh cao, tư thái tươi rạng. Tử Quân, ngươi bảo ta, nên dùng cái gì để miêu tả."

Vệ Tử Quân nghe vậy, tay run lên, một âm thanh lạc điệu bắn ra.

Nàng không dừng lại, điều chỉnh hô hấp, tiếp tục đàn..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.