Lần này, Vệ Tử Quân không hề ngoài ý muốn lại giống như con gà con bị mang trở về, trực tiếp bị mang tới hoa viên bên cạnh Lăng Yên Các.
Lúc Vệ Tử Quân bị mang đến đây, rượu cũng hoàn toàn tỉnh.
Lý Thiên Kỳ nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, "Người đâu, lấy một vò rượu đến đây--"
Thái giám bên cạnh nhanh chóng đáp lời rồi chạy đi, chỉ chốc lát liền bưng rượu tới, đặt dưới một tàng cây.
Lý Thiên Kỳ kéo Vệ Tử Quân ngồi xuống bên bàn đá, chính mình cũng ngồi xuống, thái giám bên cạnh muốn tiến lên châm rượu, bị Lý Thiên Kỳ cho lui hết. "Tất cả đều lui ra -- lui đến ngoài trăm bước." Dứt lời mở vò rượu, trực tiếp uống.
Mắt thấy rượu làm ướt hết vạt áo hắn, Vệ Tử Quân nhìn không được, đứng dậy đoạt lấy vò rượu kia. "Bệ hạ, uống rượu như vậy rất hại thân."
"Ha ha -- hại thân? Tim ta đều bị thương rồi, thân thì sợ gì chứ? Phong vương, cần gì quan tâm tới một người liên tiếp tổn thương ngươi như vậy?" Lý Thiên Kỳ lại bắt lấy vò rượu, bị Vệ Tử Quân cản lại.
"Phong vương, ta có thể lý giải ngươi đây là quan tâm ta sao? Ta không cần! Ngươi đi quan tâm Trương Thạch, đi hôn hắn đi!" Lý Thiên Kỳ sắc mặt lạnh như băng, dứt lời, liền xoay mặt nhìn cây tùng bên cạnh, không hề liếc Vệ Tử Quân một cái.
Vệ Tử Quân nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, buông vò rượu, "Vậy được rồi, bệ hạ tận hứng, Vệ Phong cáo lui trước." Dứt lời đứng dậy liền đi.
Ngay trong nháy mắt, Lý Thiên Kỳ vọt lên, từ phía sau gắt gao ôm lấy Vệ Tử Quân, "Chớ đi -- chớ đi --"
Thân thể Vệ Tử Quân cứng đờ, hít một hơi thật sâu, vẫn không nhúc nhích mặc hắn ôm.
"Tử Quân -- ta không có quyền yêu cầu ngươi, ta cũng không dám cầu ngươi tha thứ. Nhưng, ta chỉ cầu ngươi, chớ đi --" hắn tựa đầu vào vai nàng, bất động thật lâu.
"Ngươi có biết ta sợ nhất cái gì? Sợ thời khắc ngươi xoay người rời đi." Hắn thở dài, "Ta vĩnh viễn nhớ rõ, ngày đó, ngươi đi rồi, ngươi đem ta một mình ném vào giáo trường, giáo trường kia thật ghê gớm, thật ghê gớm.." Hắn đến bây giờ vẫn nhớ rõ ngày đó, hắn một mình đứng trên bậc thang ở giáo trường che mặt khóc, cứ như vậy thương tâm khóc.
Hắn hít một hơi thật sâu, "Nhị ca, cứ như vậy nhìn bóng dáng của ngươi, muốn đuổi theo, nhưng biết ngươi không muốn gặp ta, ta sẽ chờ, chờ ngươi đi xa, chờ ngươi biến mất ở cửa cung, ta mới dám đuổi theo ngươi.. Nhưng mà, ta căn bản nhìn không thấy thân ảnh của ngươi.." Hẳn là ưu thương quá nặng, hẳn là tình rất đau, hắn nói không được nữa.
Đầu vai, chậm rãi ẩm ướt lạnh, thành một mảng, cổ họng nàng có chút không nói lên lời.
Lại qua hồi lâu, hắn lại bắt đầu nói: "Nhìn bóng dáng của người, nhìn ngươi cứ như vậy dời đi, tâm nhị ca liền nát. Ta ước chừng đứng ở giáo trường một ngày, cứ luôn nhớ tới những ngày chúng ta mới quen biết, nhớ tới khi đó ngươi đến đồ ăn cũng không có mà ăn, lại còn vì người khác mà mua một mâm đồ ăn, ngốc nghếch đi cứu tế người khác, ha ha.." Hắn cười khẽ, nước mắt, từ hai khóe môi chảy vào miệng hắn, "Khi đó, ta đã bị ngươi đả động.." Hắn lại nói không được nữa, thở dài. "Ta liền cứ nghĩ như vậy, cứ nghĩ ngươi nghịch ngợm đáng yêu, nghĩ ngươi tài hoa hơn người, nghĩ tới những ngày chúng ta đồng giường cộng chẩm. Sau đó nhị ca đứng mệt rồi, ngồi xuống bậc thang lại nghĩ, nghĩ ta làm sao có thể buông bỏ ngươi, nghĩ ta sao lại để ngươi lâm vào bên trong nước sôi lửa bỏng.." Hắn rốt cục trở nên nghẹn ngào, "Càng nghĩ, lòng lại càng đau, lại càng hận chính mình.. Hận chính mình không thể che chở cho ngươi, lại làm tổn thương ngươi.."
Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu, vẫn không nhịn được, hai mắt giăng đầy sương mờ. Nàng chưa từng hận hắn, thật sự không có, lòng của nàng không có lý do để hận hắn. Nàng chỉ là oán hắn, oán hắn không tin nàng, oán hắn vì sao không hiểu rõ nàng.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, ai cũng không động.
"Nhị ca là một người bị vứt bỏ, nhị ca mười một tuổi đã không có mẫu thân, lúc mẹ ta chết, ta chỉ khóc duy nhất một lần, về sau, không hề khóc nữa. Khi đó, đại ca mang theo đám trẻ bồi học, khi dễ ta, bọn họ dúi đầu ta xuống bể nước, ta cũng chưa từng khóc. Bọn họ mắng ta là dã chủng, có một lần, bọn họ đem ta trói lên cây ở Dịch Đình cung, ta cũng không khóc. Bọn họ bắt ta quỳ xuống, khi đó ta cũng giống ngươi quật cường không chịu quỳ, bọn họ liền đá đầu gối ta, dùng kim đâm lên đùi ta, ta đứng hết hơn mười ngày, ta cũng không khóc. Nhưng, hai năm trước, lúc ta rời ngươi mà đi, ta khóc.. Hai tháng trước, lúc ngươi rời ta đi, ta khóc.. Nam nhân khóc, thực xấu hổ, nhưng, vì ngươi, ta làm cái gì cũng không thấy xấu hổ.."
Vệ Tử Quân khóc nức nở, "Đừng nói nữa.. Đừng nói nữa.." Nàng không nghĩ tới hắn từng chịu khổ như vậy, hắn như vậy, làm cho nàng đau lòng.
"Nhị ca từ nhỏ đã bị người ta khinh dễ, nhưng lớn lên lại không trở thành một quái vật dị dạng, ha ha.. Nhiều năm như vậy ta đều nhịn xuống, ta thề luyện võ công thật tốt, không để cho người nào khinh dễ nữa, nhị ca vẫn luôn cố gắng sống, chỉ là, không có khoái hoạt mà thôi.. Cho đến khi gặp được ngươi, nhị ca mới cảm nhận được tư vị của khoái hoạt. Chỉ là, gặp được ngươi, nhị ca cũng nếm được tư vị của đau lòng, tư vị kia.. Ha ha.. Thật giống như lồng ngực bị vỡ vụn, tim bị xẻ thành từng mảnh, từng mảnh một.. Từng mảnh, từng mảnh đều rỉ máu.."
Một giọt lệ lớn, chảy xuống, chảy xuống bàn tay hắn đang ôm trước nàng, có chút lạnh.
"Tử Quân – đừng khóc." Hắn ôm lấy thân thể của "hắn", "Ngươi khóc, nhi ca đau lòng."
Bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng, cười khẽ, "Nhị ca thực ngốc, ta không biết phải làm gì với ngươi, hôm nay, thấy ngươi uống rượu ta kính như vậy, lòng ta rất đau. Ta biết, ngươi thương tâm. Nhị ca thực bất lực, không biết nên đối với ngươi như thế nào, không biết ---- càng muốn kéo ngươi trở lại, càng làm tổn thương ngươi, ta rất hận chính mình, rất hận. Ta rất sợ, chỉ sợ ngươi sẽ không để ý đến ta, nhưng ngươi lại chính là không để ý đến ta.. Hiện tại, ta chỉ sợ ngươi sẽ rời đi, chỉ cần ngươi vừa nói đi, ta liền hoang mang lo sợ, không biết phải làm cách nào để giữ ngươi ở lại.."
"Nhị ca!" Vệ Tử Quân thở nhẹ. Lây tay, nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt. "Đừng đau lòng, ta không đi, ta cùng ngươi uống rượu, đợi dỗ ngươi ngủ xong, ta mới đi."
"Được." Lý Thiên Kỳ nghẹn ngào ôm lấy nàng, "Nhưng, ta không cho phép ngươi đi.." Hắn tựa đầu, chôn vào cổ nàng, ngửi hương vị của nàng. Hai má trơn bóng của hắn nhẹ nhàng cọ vào mặt nàng, "Không đi, vinh viễn cũng không cho phép đi."
"Được.. Ta không đi." Ta hít một hơi thật sâu, khẽ tựa vào trong ngực hắn.
Gió đêm, thối tới mùi thơm ngát của hoa quế, ánh trăng ôn nhu, tràn ngập phiêu đãng..
Nước mắt cũng đã ngừng, hơi thở dần dần hiện lên, khiến cho nàng ngửi được mùi hương trên người hắn.
Hôm nay mới phát giác, mùi hương của hắn rất dễ chịu, một loại hương vị thanh nhã, mềm mại, tươi mát, không có huân hương, chỉ là hương vị tươi mát đơn thuần, giống như hơi thở của xử nữ.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu, thật lâu..
Sau đó, bọn họ đều mệt mỏi, liền ngồi xuống. Theo yêu cầu của Lý Thiên Kỳ, bọn thái giám lập tức bưng rượu và thức ăn lên.
"Tử Quân, đêm nay ngươi vẫn luôn uống trà, cũng chưa ăn cái gì, ăn nhiều một chút đi." Lý Thiên Kỳ ngồi xuống bên cạnh nàng, đem đồ ăn gắp vào trong bát nàng.
"Ừm." Vệ Tử Quân thật sự đói bụng, liền tao nhã động tay, chuẩn bị ăn một chút.
"Không hận nhị ca chứ." Lý Thiên Kỳ giống như làm nũng, tựa đầu gối lên vai nàng.
Vệ Tử Quân nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm sáng, "Chưa từng hận qua, chỉ là từng oán."
"Oán. Oán ngươi trước mặt mọi người phạt trượng ta." Vệ Tử Quân nhìn chằm chằm chiếc đũa trong tay, nhẹ nhàng đùa nghịch.
"Nhưng, nhị ca không phải không đánh sao? Nhưng không biết sao, không hiểu nhị ca sao? Ta làm sao có thể đánh ngươi chứ?" Lý Thiên Kỳ ngẩng đầu, nhìn nàng.
"Nhưng quần đều đã bị kéo xuống!" Vệ Tử Quân cúi thấp mi mắt, có chút ủy khuất.
Lý Thiên Kỳ nhìn nàng, cười ha ha. "Về sau nhị ca sẽ không bao giờ khinh dễ Tử Quân nữa, không bao giờ tức giận với ngươi, không bao giờ như vậy nữa." Nhìn nàng bởi vì hắn bật cười mà giận ra mặt, Lý Thiên Kỳ lại nòi, "Nếu không, ngươi cũng tụt quần nhị ca một lần."
"Ngươi.." Vệ Tử Quần tức giận đến mặt đỏ lên, nàng thật sử cảm thấy đã bị thương tổn rất lớn, không ngờ hắn lại đáp lại như thế.
"Tử Quân." Lý Thiên Kỳ bắt lấy tay nàng, "Nhị ca biết trong lòng ngươi ủy khuất, phạt trượng, vô cùng nhục nhã, kỳ thật ta làm sao nỡ? Ta sao có thể thật sự đánh ngươi, nhìn ngươi khổ sở, tâm của ta so với ngươi càng khổ hơn."
Nhìn ánh mắt chân thành của hắn, tức giận trong lòng hơi hoãn lại, "Nhưng mà, ngươi còn xúi giục những người đó ở trước mặt mọi người nghiệm thân ta.."
"Xúi giục? Ngươi đúng thật là oan uổng ta, ta không có ngăn cản còn không phải bởi vì Trương Thạch sao?" Nói đến Trương Thạch, Lý Thiên Kỳ nhìn biểu tình của nàng, chỉ sợ nàng mất hứng, "Kỳ thật, chính yếu một chút, ta cũng muốn nhìn một chút, bởi vì ta cũng chưa từng xem qua."
"Ngươi.." một câu cuối cùng này thực sự làm Vệ Tử Quân tức giận, hắn lại vì cái lý do ấy làm mình khuất nhục, đem mình đẩy vào hiểm cảnh.
"Lý Thiên Kỳ!" Vệ Tử Quân vừa tiếp nhận chén rượu hắn rót cho nàng, tức giận đến mức định hất lên người hắn, lại bị hắn bắt được cổ tay.
Hắn đem tay nàng đưa tới bên môi, uống cạn chén rượu, sau đó men theo chén rượu xuống dưới, liếm lấy ngón tay đầy rượu của nàng. Đôi môi nóng bỏng của hắn, làm cho lòng nàng run lên, nàng nhanh chóng rụt về, hắn lại gắt gao cầm lại, cẩn thận liếm hôn, làm cho lòng nàng hoảng loạn không thôi.
"Ta thừa nhận là bởi vì ghen, Tử Quân, còn không rõ lòng của ta hay sao?" Hắn mút ngón tay của nàng vào trong miệng. "Ta không quan tâm ngươi là nam nhân, ngươi không phải là thích nam nhân hay sao? Cảm thấy nhị ca thế nào? Lúc nhị ca soi gương, thấy cũng không tệ lắm." Hắn nói rồi, cắn ngón út của nàng.
"Nhị ca ngầm so sánh cùng A Sử Na Ha Lộ, hắn rất đẹp, nhưng không có khí khái của nam nhân, nhị ca cảm thấy mình so với hắn có chút tốt hơn."
Hắn càng nói, mặt Vệ Tử Quân càng nóng lên, hắn nói đây là cái gì, đây xem như là thổ lộ sao? Nhưng sao nàng nghe xong thật muốn chạy trốn. "Nhị ca ---- ngươi đang nói cái gì thế? Ngươi đã có nhị tẩu rồi."
Lý Thiên Kỳ nghe vậy sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ ảm đạm, "Đúng vậy, sao ta lại quên, ngươi có nhị tẩu. Sao lại vừa thấy ngươi liền quên?" Hắn thì thào, có chút thất thần, sau đó một mình bưng chén rượu uống cạn.
Hắn hết một ly lại một ly, "Tử Quân, nhị ca thực xin lỗi nhị tẩu của ngươi, nhị ca chưa từng yêu nàng, nhưng, nhị ca thực không làm nàng thất vọng, bởi vì nhị ca vì nàng, chưa từng muốn qua nữ nhân khác, nhị ca rất giữ gìn lời thề của mình. Nhị ca rất sạch sẽ a, Tử Quân, nhị ca vẫn rất sạch sẽ."
Vệ Tử Quân nhìn hắn có chút say, liền đoạt chén rượu trong tay hắn, "Nhị ca, đừng uống nữa, sẽ làm hại thân thể."
Lý Thiên Kỳ lại bướng bỉnh rót đầy rượu vào trong chén của Vệ Tử Quân, "Tử Quân, ngươi không phải nói muốn bồi nhị ca uống rượu hay sao? Nào----"
Vệ Tử Quân bất đắc dĩ tiếp nhận chén rượu, lại bồi hắn uống hai chén.
"Tử Quân, nhưng nhị ca lại thực co lỗi với nàng, bởi vì người nhị ca thích là người khác, hơn nữa, còn là một nam tử, ngươi nói nàng có phải rất đáng thương hay không? Nhưng, nhị ca không làm nàng thất vọng, bởi vì nhị ca thực sạch sẽ.."
"Tử Quân, thực khổ, mấy năm nay, nhị ca thực khổ, cũng sắp mệt chết đi, mệt mỏi đến mức muốn có người ôm một cái, từ năm mười một tuổi ấy, chưa từng có ai ôm ta nữa." Hắn nhích thân thể lại gần, tìm kiếm sự ấm áp, "Tử Quân, ôm nhị ca một cái.."
Thân thể hắn cứ như vậy tiến lại đây, Vệ Tử Quân vội vàng ôm lấy hắn. Hắn ghé vào trong lòng nàng, tựa đầu vào ngực nàng, ôm lấy thắt lưng nàng.
Vệ Tử Quân cúi đầu nhìn mặt hắn, hắn giống như một đứa nhỏ bị tổn thương, đang tìm kiếm sự an ủi. Nàng không thể ngờ, hắn lại khổ như vậy, nàng nghĩ hắn là một hoàng đế hô phong hoán vũ, từ nhỏ đã hưởng thụ sự che chở của gia đình đế vương, không nghĩ hắn đã từng phải nhịn nhục như vậy. Khổ như vậy, không chỉ đến từ thời thơ ấu, kỳ thật đã thẩm thấu đến tận xương tủy, ăn mòn tâm linh, nhưng hắn vẫn muốn trước mặt người khác tuyệt ngạo đứng thẳng.
Đau lòng, cứ thế kéo đến, nàng vỗ về mặt hắn, trong mắt tràn đầy nhu tình. Trong lòng, có chút đau.
Nàng ôm đầu hắn, tay nhẹ nhàng xoa.
Da thịt hắn thật mềm, giống như vừa mới tắm xong, trên người hắn rất thơm, có hương vị giống như xử nữ, môi hắn thực hồng, thực hồng, mặt hắn thực trơn bóng, người hắn thực nóng, vì sao trước kia nàng vẫn cố tình xem nhẹ những điều đó.
"Tử Quân, hôn ta, hôn ta, Tử Quân." Hắn hướng về phía nàng, đôi môi chu lên, giống một đứa nhỏ làm nũng, muốn đòi đồ ăn.
Môi hắn, thực mềm, rất đẹp, nàng lẳng lặng nhìn, có chút mê ly.
"Tử Quân!" hắn thở nhẹ. Giống như một đứa nhỏ bị tổn thương, mang theo sự thương cảm đơn thuần, tươi mát.
Hẳn là vì lời kêu gọi quá mức mê hoặc, hẳn là vì phong cảnh ban đêm quá mức mê ly, hẳn là vì rượu này quá mức nặng, nàng đáp lại lời kêu gọi của hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Cánh môi chạm vào nhau, nụ hôn ôn nhu, nhẹ nhàng mà triền miên, giống như cánh bướm và nụ hoa ở cùng một chỗ.
Trong lòng đột nhiên tràn ngập nhu tình, vây hãm lấy toàn thân, giống như bị ánh trăng ấm áp bao phủ, tất cả mọi thứ đều rất nhẹ nhàng.
Hắn hôn rất nhẹ, rất nhẹ, giống như sợ dọa nàng chạy mất. Nụ hôn của nàng thật mềm, thật mềm, tươi mát giống như uống một ngụm nước suối vậy.
Gió, nhẹ nhàng thổi qua chỗ bọn họ, thổi một đóa hoa màu tím từ trên cây rơi xuống, gió, đưa hương hoa quế bao phủ không gian..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]