Chương trước
Chương sau
Bình minh sau đêm đông, bầu trời màu xanh đen, sâu thẳm, tuyết đã ngừng, cánh đồng tuyết không một dấu chân, dưới bầu trời màu xanh đen càng tỏa ra sự tịch mịch, giống như ngủ say trong vòng tay của mẹ.

Người đang dần mở mắt ra, đã bao lâu không được ngủ một giấc sâu như vậy? Dù là những ngày an bình ở kinh sư cũng không có cảm giác như vậy, mặc dù ở chỗ này, nơi nơi đều là hiểm cảnh, giữa nơi giao phong của hai quân.

Sở dĩ ngủ an bình như vậy, bởi vì nàng biết, quân Thổ Phiên tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ bình tĩnh chờ đại quân cứu viện.

Lúc đứng dậy, nàng mới phát hiện đầu có chút trướng đau, cả người rất nóng, nhưng sự không khỏe ấy cũng không thể ngăn nàng tới phòng nghị sự đúng giờ.

Vừa vào cửa đã thấy chúng tướng đang hưng phấn nghị luận chiến sự tối hôm qua, trước giờ chưa từng đánh một trận nào thống khoái như vậy, hôm qua đã thảo luận cả một đêm, hôm nay vẫn không có xu hướng dừng lại. Thẳng đến khi Vệ Tử Quân bước vào.

Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh không tiếng động, Vệ Tử Quân chậm rãi ngồi trên chủ vị, quần áo bạch sam, đầu đội ngọc quan, hai gò má thanh thấu tản ra khí khái lãng nguyệt, ánh mắt trong suốt như sóng nước mùa thu, uốn lượn lưu chuyển qua mặt các chúng tướng. Hôm nay nàng mặc có chút dày, hai má đã có chút hồng, mang vài phần mềm mại đáng yêu. Phong vương như vậy, chúng tướng nhìn đều ngẩn ngơ, không ngờ Phong vương của bọn họ lại quyến rũ như vậy, sợ là giai nhân khuynh thành mà so với, cũng trở nên kém cỏi mà thôi.

Hạ Lỗ ngồi một bên, nhìn nàng chằm chằm, mang theo nụ cười yếu ớt, dùng ánh mắt không ngừng biểu đạt tình cảm của hắn.

Vệ Tử Quân nhìn bộ dáng hắn liếc mắt đưa mày, xoay mặt nhịn cười, không ngời, sau khi hắn học xong cách tán tỉnh vô cùng tiến bộ.

Vệ Tử Quân nhịn xuống sự muốn cười thành tiếng, chậm rãi xoay mặt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Hạ Lỗ nhìn về phía nàng, tay Vệ Tử Quân run lên, nước trà đổ xuống vạt áo màu trắng.

Bạch sam này, là Hạ Lỗ sáng sớm thiếu chút nữa phá sập tiệm người ta mới mua được, hắn biết nàng yêu sạch sẽ, nên hắn bèn mua hơn mười kiện. Vệ Tử Quân tức giận đến cười không ngừng, "Ngươi muốn cho ta ở nơi này bao lâu? Ta nhưng nghĩ là trong vòng một ngày sẽ đuổi hết đám quân Thổ Phiên."

Nàng chính là hi vọng, nhanh chút đuổi hết đám quân Thổ Phiên kia đi.

Nàng nhẹ nhàng lau nước trên vạt áo đi, ngẩng đầu nhìn chúng tước, "Các vị tướng quân. Hai ngày này, quân Thổ Phiên tất sẽ bàn bạc tính kế phá thành, chúng ta không thể có một chút lơ đãng nào, mọi thời khắc luôn phải làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với quân địch, viện quân bốn ngày sau sẽ tới, đến lúc đó, sẽ có một hồi đại chiến."

Chúng tướng nghị luận tình hình chiến đấu, vang thành một mảnh.

Trong phòng chỉ có hai người trầm mặc không nói, một là A Sử Na Hạ Lỗ, hắn xuất thần nhìn Vệ Tử Quân hai gò má ửng hồng, ánh mắt thể hiện tình yêu say đắm không hề có một tia giấu diếm, làm Vệ Tử Quân không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một người khác là A Sử Na Bộ Chân ngồi bên cạnh hắn, hắn nhếch miệng cười nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, ánh mắt u lam hiện lên thần sắc phức tạp, tựa hồ có một loại tình cảm lưu động trong đó, chỉ là, tình cảm kia rất khó phân biệt, là cừu hận? Oán độc? Hay là khát vọng? Bất luận là loại nào, đều làm Vệ Tử Quân cảm thấy một tia hàn ý.

Hai mươi vạn đại quân cứu viện rất nhanh liền tới. Nhưng, bọn họ cũng không gặp cảnh Thổ Phiên công thành. Hết thảy những việc này tựa hồ bất khả tư nghị, nhưng lại ở bên trong dự kiến của Vệ Tử Quân.

Trong phòng hội nghị, không khí khẩn trương dị thường, Vệ Tử Quân lo lắng chờ tin tức của thám mã, nhưng lòng của nàng tựa hồ đã có đáp án, chỉ là nàng còn cần chứng thật.

Nàng dựa vào tọa ỷ rộng lớn, có chút mệt mỏi, thân thể nàng đau nhức vì những trận tra tấn của chứng phong hàn. Chỉ là, nàng cũng không nói gì, nàng không thích uống thuốc, cũng không thích có người lo lắng, nàng sẽ ổn thôi.

"Báo!" thẳng đến khi tiếng thông báo vang lên, Vệ Tử Quân phút chốc ngẩng đầu.

"Khả hãn ---- Lộc Đông Tán suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đi qua đường Hành Lĩnh về hướng Điền quốc."

Quả thực là như thế, Lộc Đông Tán quả thực rất khó đối phó, nếu không phải nàng cố kỵ đến điểm ấy, truyền tin cho A Sử Na Di Bắn trước, chỉ sợ Điền quốc sẽ bị thôn tín trong nháy mắt.

"Có tìm được lương thảo của Thổ Phiên?" Nàng hỏi tiếp.

"Hồi khả hãn, toàn bộ lương thảo ở trong tay Cống Tùng Cống Tán, do hai mươi vạn đại quân thủ hộ. Lộc Đông Tán thật là một lão hồ li, Vệ Tử Quân trong lòng thầm mắng một câu.

" Lập tức chỉnh quân đợi lệnh. "Vệ Tử Quân quét mắt về phía chúng thần," Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết. "

" Có thần. "Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết đứng dậy.

" Ta lệnh cho ngươi suất lĩnh đại quân đóng ở nơi này, bảo vệ Sơ Lặc, nếu ta rời khỏi Sơ Lặc, Cống Tùng Cống Tán tất sẽ đến công thành. Bất kể gặp phải tình huống gì, chỉ cần thủ thành, không được xuất chiến, kìm chân bọn họ, chờ ta thu thập Lộc Đông Tán kia rồi trở về thu thập Cống Tùng Cống Tán. "Ánh mắt Vệ Tử Quân mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng," À, còn có, giám sát chặt chẽ Sơ Lặc vương kia. "

" Dạ. Thần lĩnh mệnh. "

Nhìn nàng thoải mái bày mưu tính lế, nghe như nàng nắm giữ hết thảy ở trong lòng bàn tay, chúng tướng cảm thấy, nàng tựa hồ vĩnh viễn bất bại.

" Phương Cố! "Vệ Tử Quân chuyển hướng.

" Có mạt tướng. "

" Ngươi lập tức tập hợp tất cả áo bào màu trắng của nam tử trong thành lại đây, càng nhiều càng tốt, buổi trưa hôm nay tụ tập ở nơi này, tùy quân mang theo. "

" Dạ. "

" A Sử Na Hạ Lỗ, cùng A Sử Na Bộ Chân, chỉnh quân chờ lệnh, chúng ta đem hai mươi vạn đại quân đi Điền quốc trước. "Dứt lời nàng đứng dậy. Ngay lúc ấy, nàng đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vội vàng chống vào án. Trước mắt nhanh chóng chuyển thành màu đen, nắng sớm trong nháy mắt biến thành màn đêm hắc ám, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, đầu đau nhức vô cùng.

" Phong! "Hạ Lỗ hoàn toàn không để ý hoàn cảnh lúc này, đỡ lấy nàng," Ngươi làm sao vậy? "Hắn nhìn chằm chằm hai gò má hồng lên của nàng, thất thố nhìn về phía Phương Cố kêu lên:" Quân y ---- mau gọi quân y ---- "sau đó ôm nàng lên, xông ra ngoài.

Lúc Hạ Lỗ đang chạy trên đường, mảnh màu đen trước mắt Vệ Tử Quân dần rút đi, thần trí tỉnh táo lại.

" Hạ Lỗ, buông ta xuống. Mau buông ta xuống, đây là quân doanh. "Vệ Tử Quân giãy dụa muốn xuống. Hạ Lỗ lại chấp nhất muốn đem nàng đặt lên giường.

Hắn vuốt khuôn mặt nóng rực của nàng, đưa tay về phía cổ áo của nàng," Hạ Lỗ ---- "Vệ Tử Quân kinh hô một tiếng, lập tức bắt lấy cánh tay hắn, kéo bàn tay đã đi vào được một nửa ra.

Tâm tình Hạ Lỗ nhảy loạn lên, khi hắn chạm vào da thịt nóng bỏng của nàng, trong lòng sinh ra một tia khác thường, trước kia cũng từng đụng qua da thịt của nàng, cũng không làm hắn run rẩy như thế. Quân y đến, Vệ Tử Quân cũng không cho hắn bắt mạch, chỉ lệnh cho bọn họ chuẩn bị phương thuốc trị phong hàn, quân y kia cũng có chút kinh nghiệm, bỏ thêm chút thuốc hạ sốt ở bên trong.

Mắt thấy một chén thuốc đắng lớn được bưng tới, Vệ Tử Quân nhíu mày, hỏi Hạ Lỗ ngồi ở một bên," Không có mứt hoa quả sao? "

" Có! "Hạ Lỗ chỉ môi mình," Ở trong này. "

" Đi chết đi! "Vệ Tử Quân hung hăng trừng Hạ Lỗ một cái, bưng bát lên.

Thuốc này phải uống, bởi vì nàng phải khỏe mạnh, nếu hai quân trước trận mà nàng hôn mê bất tỉnh, vậy thì không được.

Nàng nhìn nước thuốc đen ngòm trong chén, cắn răng uống một phát hết luôn, buông bát, liền cúi người muốn nôn.

" Không cho phép nôn! "Hạ Lỗ vỗ lưng nàng, nhìn một giọt thuốc lăn xuống bên môi nàng, ánh mắt nâu đồng trở nên sâu thẳm. Hắn tới gần nàng, vươn đầu lưỡi liếm giọt thuốc kia.

Mặt Vệ Tử Quân nóng lên, đầu lưỡi nóng bỏng làm tim nàng đập nhanh," Hạ.. Lỗ.. Ngô.. "Lời nói chưa hết, đã bị Hạ Lỗ dùng môi ngăn chặn, lưỡi Hạ Lỗ tiến vào, liếm vách tường trong khoang miệng nàng, liếm lưỡi của nàng, lửa nóng, làm nàng có chút mê hãm. Hai người dây dưa cùng một chỗ, phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

" Hạ Lỗ.. Đừng.. "Vệ Tử Quân nhanh chóng quay đầu sang một bên, né tránh nụ hôn của hắn.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Phương Cố tiến vào, khi hắn nhìn thấy cảnh nàng, mặt thoáng chốc đỏ bừng, sau đó liền ngây dại.

Vệ Tử Quân lập tức đẩy Hạ Lỗ ra, thấy Phương Cố vẫn nhìn nàng không nhúc nhích, liền xấu hổ ho hai tiếng," Có chuyện gì? "

" Điện.. Điện hạ.. Y.. Xiêm y.. Đã chuẩn bị xong.. "Phương Cố vẫn luôn sảng khoái đột nhiên lắp bắp, hắn chết trân nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng hồng của Vệ Tử Quân, vẫn không hề nhúc nhích.

Thật sự nhìn không nổi ánh mắt của hắn như vậy, Hạ Lỗ hét lớn một tiếng," Đi ra ngoài ---- "

Phương Cố ngây người một cái, sau đó xoay người hốt hoảng đi ra ngoài. Hạ Lỗ thực sự tức giận không hề nhẹ, một cái thời cơ tốt như vậy, lại bị tên tiểu tử mắt to kia phá vỡ, hắn quyết định trận sau sẽ cho hắn làm quân tiên phong.

Tử lần ấy trở đi, Phương Cố kia liền không dám nhìn thẳng mắt Vệ Tử Quân nữa, mỗi lần nhìn thấy nàng đều là mặt đỏ hồng, chỉ biết dùng ánh mắt lén lút nhìn àng, điều này làm cho nàng thật bất đắc dĩ, thậm chí có đôi khi, muốn nầng cằm hắn lên để cùng hắn nói chuyện, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi, ai kêu nàng làm bẩn tâm hồn thuần khiết của người ta đâu?

Buổi chiều giờ Mùi, đại quân đúng giờ xuất phát. Vó ngựa đạp lên tuyết đọng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, quân đội Tây Đột Quyết là niềm tự hào của Vệ Tử Quân, đội quân này hàng năm sinh sống tại một nơi lạnh khủng khiếp, đại bộ phận đều là Vệ Tử Quân tự mình huấn luyện, sức chiến đấu so với quân Đại Dục mạnh gấp đôi. Mà những binh lính dũng cảm này, lấy chết trận là vinh, so với binh lính Đại Dục càng thêm dũng mãnh, nhìn bọn họ, lòng Vệ Tử Quân cũng thấy ấm áp, nhưng cũng rất đau. Kế tiếp là chiến tranh, lại sẽ có bao nhiêu người không thể trở về nhà, táng thân nơi đồng tuyết? Nhớ tới những điều đó, lòng của nàng lại đau. Cho nên, mỗi một trận đánh, nàng đều lựa chọn phương thức ít thương vong nhất.

Lúc đại quân đi tới sườn bắc Chu Câu Ba, Vệ Tử Quân ra lệnh hạ trại.

Chu Câu Ba là đường thông đến Tất Kinh của Điền quốc, Vệ Tử Quân sớm đã lệnh A Sử Na Di Bắn đóng quân ở đây, nàng đoán rằng, Lộc Đông Tán tất sẽ chuẩn bị công Chu Cau Ba, sau đó công Điền quốc, bởi vì chỉ có đánh hạ Chu Câu Ba mới có thể cam đoan quân Thổ Phiên ở Sơ Lặc có thể một đường thông suốt tới Điền quốc. Nếu không công Chu Câu Ba, thì phải trèo đèo lội suối, hoặc đi vào sa mạc, hai con đường này, đều là binh gia tối kỵ, như vậy có lợi cho quân Thổ Phiên nhất, đó là đánh hạ binh lực yếu kém của Chu Câu Ba.

Quả nhiên, đúng như dự đoán của Vệ Tử Quân, Tây Đột Quyết vừa mới hạ trại không lâu, thám mã lập tức hồi báo, Lộc Đông Tán hôm qua đã hạ trại ở sườn Tây Chu Câu Ba, chắc là chuẩn bị công thành. Nghe được tin tức này, Vệ Tử Quân cười nhạt, trước mắt, nàng chỉ còn chờ tin tức Thổ Phiên công thành, bọn họ công thành, binh lực sẽ bị phân tán, đến lúc đó tiêu diệt từng bộ phận, so với bốn mươi vạn đại quân đánh giáp lá cà sẽ ít thương vong hơn, cũng càng dễ thắng hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, tuyết lại bắt đầu rơi, thám mã báo lại, Lộc Đông Tán dẫn mười vạn nhân mã xuất phát từ doanh địa. Vệ Tử Quân nhận được tin tức này, lập tức lệnh toàn bộ tướng sĩ chuẩn bị chờ lệnh.

" Hạ Lỗ, ngươi dẫn mười vạn nhân mã, mặc quần áo bạch sam, dừng ở bên phải Chu Câu Ba. Lộc Đông Tán sẽ công thành ở chính diện, ngươi đợi hắn công thành được một nửa, mang binh từ sườn biên tiến vào, bao vây, diệt trừ quân Thổ Phiên, y phục của quân ta dễ che giấu trong trời tuyết, không dễ bị phát hiện, tất sẽ giết bọn họ trở tay không kịp. Đến lúc đó A Sử Na Di Bắn sẽ mở cửa thành, cùng ngươi trong ngoài phối hợp, Thổ Phiên tất bại. "Nghĩ một chút, Vệ Tử Quân lại nói," Tốt nhất là bắt sống Lộc Đông Tán. "

Phân phó hết thảy, Vệ Tử Quân lập tức dẫn mười vạn nhân mã mặc bạch sam, phi về hướng doanh trại địch.

Cánh đồng tuyết trắng xóa, mười vạn đại quân quần áo màu tuyết mau chóng di chuyển dưới tuyết, như một trận bão tuyết, mắt thường không thể phát hiện, dù là thám mã của Thổ Phiên không thể dò ra hành tung của quân Tây Đột Quyết.

Quân canh giữ doanh địa của Thổ Phiên, nhìn trời rơi đầy tuyết, lẳng lặng canh gác, thỉnh thoảng lại tán gẫu với nhau vài câu, không hề phát hiện nguy hiểm đang tới gần, thẳng đến khi tiếng vang ầm ầm như tiếng sấm dậy kinh động bọn họ, mắt thấy một đoàn màu trắng lao đến, một lính Thổ Phiên hô:" Tuyết lở, là tuyết lở. "

" A, tuyết lở, thật sự là tuyết lở. "Giống như trả lời cho tiếng la lên ngạc nhiên ấy, đội quân áo trắng từ trong tuyết đi ra, nâng lên hắc thiết giáp cùng chiến đao sắc bén, gào thét phi tới.

Thoáng chốc, tiếng đao kiếm lạnh lẽo, sóng tuyết cuốn đến, gió tuyết nổi lên, cuộn theo vô số tia máu, sương mù bao phủ bầu trời xanh cùng cánh đồng tuyết, mười vạn đại quân cơ hồ từ trên trời giáng xuống, ở giữa không gian đầy tuyết trắng, khiến cho cánh đồng tuyết này tăng thêm vô số vong hồn.

Thổ Phiên quân đáng thương hậu trị hậu giác không hề nghe thám mã báo lại, lại không thể đúng lúc phát hiện quân địch đột kích, ở trong mơ hồ liền mất đi một vị trí quan trọng.

Không đến hai canh giờ, trận chiến này đã xong, tuyệt đối áp đảo.

Trận này, quân Thổ Phiên bị chết ba vạn, còn lại toàn bộ đều đầu hàng. Tây Đột Quyết chỉ mất ba mười người, đây có thể nói đúng là một kỳ tích.

Khi rửa sạch doanh trại địch, Vệ Tử Quân phát hiện quân Thổ Phiên vì để nhẹ nhàng, đễ di chuyển nên mỗi người tự mình mang theo năm ngày lương thực, xem ra Lộc Đông Tán là dự tính trước, tính tốc chiến tốc thắng đánh hạ Chu Câu Ba, đánh hạ Chu Câu Ba liền có lương thực, sau đó mau chóng đánh hạ Điền quốc, dẫn quân Thổ Phiên vào, hắn lại tiếp tục tiến về phía Bắc đánh hạ Sơ Lặc, Quy Tư.. Hắn tính cũng rất được, nếu đối thủ là một người khác, thì tính toán của hắn có lẽ cũng sẽ không quá kém, đáng tiếc, đối thủ lại chính là Vệ Tử Quân.

Một Vệ Tử Quan, làm cho hắn toàn bộ đều thua.

Tuyết, không ngừng rơi xuống, kéo dài liên miên, tựa hồ không một khắc chịu dừng lại, nhìn tuyết bay đầy trời, Vệ Tử Quân có một chút mê mang, bông tuyết bay xuống đầu vai nàng, nhẹ nhàng dính vào lông mi nàng, rơi xuống gò má nàng, hóa thành giọt nước, mang đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.

Cả đời này, vì sao? Là ai? Bức nàng đến đầu sóng? Cái gì làm cho nàng không thể trốn tránh trách nhiêm? Giống như, hết thảy, đều không thể lui.

Chỉ hy vọng chiến tranh sẽ nhanh chóng chấm dứt, để nàng trở lại bên cạnh cha mẹ, nhớ tới bọn họ, trong lòng hiện lên một tia ấm áp. Còn có, nhị ca.. Chắn hẳn hắn sẽ vì mình đi không một lời từ biệt mà vô cùng phẫn nỗ?

* * *

Đầy trời gió tuyết thổi qua, gió bắc lạnh thấu xương gào thét, cờ rồng ở bên ngoài bay phấp phới, nghi thức uy vũ ở dưới gió tuyết có vẻ vô cùng hiu quạnh. Mười vạn đại quân lạnh run đi trong gió tuyết.

Đội quân thật dài kia vây quanh một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, xóc nảy, gian nan đi trong tuyết.

Rồi đột nhiên, trong xe truyền ra một tiếng hét nghiến răng nghiến lợi," Vệ Tử Quân ---- "

Một tiếng này vừa phát ra, thị vệ bên cạnh nhanh chóng rụt đầu lại, ngay sau đó, từ sau màn xe, một chén trà bạch ngọc bay ra, lực đạo rất lớn, xem chén tra kia bay xa như vậy liền biết.

Xe ngựa tiếp tục xóc nảy, bởi vì tuyết quá dày, toa xe lại kịch liệt xóc nảy, bên trong lại truyền ra một tiếng kêu đau đớn, tiếp theo lại là một trận mắng hung tợn:" Ngươi, đồ chết tiệt không nghe lời ----"

Thị vệ nghe được, lại nhanh chóng rụt đầu, quả nhiên, ngay sau đó, một ấm trà bay ra.

Thị vệ ai thán một tiếng, thiên tử phát hỏa, quả nhiên không theo một khuôn mẫu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.