Thổ Phiên vẫn luôn nhòm nhó mảnh đất trung nguyên màu mỡ này, nhăm nhe đánh chiếm vùng Kiếm Nam, ý đồ từng bước mở rộng chiếm lĩnh khu vực này, mà lần này Thổ Phiên sở dĩ đem mục tiêu chuyển sang Tây vực, tiến công Đột Quyết vào mùa đông, bởi vì từ Đại Dục tới đường xá xa xôi hiểm trở, cung ứng quân nhu vô cùng khó khăn. Hai mươi ngày băng qua trời tuyết, Đại Dục quân lặn lội đường xa, không quen khí hậu, tổn hại vì giá rét là vô số. Mà lần này, Thổ Phiên lại có một ưu thế khác là quen thuộc địa hình, lại liên minh cùng Cung Nguyệt, tương đối mà nói, Dục quân khí hậu không hợp mà binh lực cũng cách xa, tình thế vô cùng xấu.
Mà điều làm cho Vệ Tử Quân lo lắng nhất đó là người dẫn quân tiên phong lần này là Lộc Đông Tán, vị này trong lịch sử Thổ Phiên là một người vô cùng huy hoàng, người này chẳng những điềm tĩnh, dũng mãnh có mưu, giỏi là ứng biến, lại vô cùng minh mẫn, nghiêm túc, dụng binh tiết chế. Người này dẫn binh, Vệ Tử Quân không dám khinh thường.
Hết thảy những việc này, đều là nguyên nhân Vệ Tử Quân lo lắng. Huống hồ, cái người làm nàng lo lăng vạn phần lại đang bị quân địch vây ở bên trong, không thể không làm cho nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hắn.
Gió mạnh gào thét, tuyết bay ngợp trời, thiếu niên như nguyệt hoa kia, ở giữa trời tuyết, thân hình đơn bạc mà cao ngạo, mặc kệ giá lạnh, chạy về phương nam, hai gò má như ngọc bị gió quất đến đỏ bừng. Trên mặt đau rát đến tận xương nhưng nàng lại giống như không có cảm giác.
Trải qua bôn ba liên miên không ngớt, Vệ Tử Quân rốt cuộc cũng đuổi tới Sơ Lặc, giục ngựa chạy lên một phiến đá cao, có thể quan sát hết thảy sự việc xảy ra phía dưới, nàng thấy hai quân đang hỗn chiến ở phía dưới. Tiếng la hét vang vọng, máu đỏ tươi tràn ngập cánh đồng bát ngát. Quân Thổ Phiên người đông thế mạnh, dũng mãnh như hổ, quân Đại Dục không thể địch nổi, bị vây ở bên trong, số lượng dần dần giảm bớt.
Nàng cẩn thận nhìn, ở phía trong trọng giáp đông nghìn nghịt kia, phát hiện một thân ảnh mặc bạch khôi ngân giáp, hắn cùng một ít Dục quân bị vô số quân Thổ Phiên vây quanh, đang ở tình thế chống cự.
Vệ Tử Quân trầm lãnh nhìn thế cục bên dưới, nàng nhìn hướng soái kỳ của Thổ Phiên, dưới cờ có một tướng quân râu quai nón, một thân hắc thiết huyền giáp, đang chỉ huy tác chiến. Nàng nhìn lướt qua hướng người kia một cái, sau đó hít sâu một hơi, phi ngựa từ trên cao xuống dưới, giống như một cỗ gió xoáy màu trắng, ngàn tuyết nổi lên, quét về hướng quân Thổ Phiên.
Thân ảnh bạch sam, bạch mã, tan ra trong tuyết trắng. Quân Thổ Phiên không hề phát hiện, thẳng tới kia cỗ gió xoáy kia gào thét đánh tới.
Nàng đoạt được một cây đao trong tay binh sĩ, bay lên trời, bay vọt qua trọng giáp đông nghìn nghịt, chém một nhát đao, giống như mũi tên bạc sắc bén, hướng về phía cờ soái Thổ Phiên bay đi. Tay áo dài bay lên, đao chém một nhát, cờ soái Thổ Phiên liền đứt đoạn, đồng thời, đầu người có râu quai nón, mang theo một cỗ máu tươi, bay lên trời cao, sau đó phốc một tiếng, rơi xuống đất.
Vệ Tử Quân ngay lập tức phiêu nhiên hạ xuống, trường đao trong tay chỉ về phía đầu người của Thổ Phiên chủ soái, nàng nhẹ nhàng dắt dây cương, chậm rãi đi về hướng binh lính.
Đôi mắt trong suốt, bắn ra sát ý dày đặc, thân hình cao nhất tản ra khí thế bức người, nàng thong thả bước về phía trước, quân Thổ Phiên hai bên đường đều thối lui.. Mắt thấy đầu chủ soái bị nàng giơ cao lên trên đầu đao, quân Thổ Phiên chỉ nhìn thôi đã sợ, không một người dám lên tiếng.
Cho đến khi trong quân Thổ Phiên có người gào lên: "Vệ Phong.. Hắn là Vệ Phong.." Thoáng chốt, quân Thổ Phiên bèn rối loạn, chen chúc lùi về phía sau. Những binh lính Dục quân đang lẫn trong đám binh lính Thổ Phiên, nghe được tiếng la lên kia, đều quay đầu nhìn lại, khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh kiên quyết kia, cái đầu đầy máu trên đao kia, nhất thời đều thấy giống như không thể tin vào mắt mình được.
Một cánh đồng tuyết rộng lớn, thoáng chốc trở nên trong trẻo mà lạnh lùng, gỗ mục ngổn ngang, thi thể chất thành núi, máu tươi hòa cùng tuyết trắng, làm cho người ta cảm thấy chói mắt, thoạt nhìn làm người ta thấy ghê người.
Vệ Tử Quân nhẹ nhàng ném thanh đao trong tay xuống, cái đầu kia, lăn đến dưới chân Dục quân.
"Phong vương.." Những binh lính được cứu vô cùng kích động, nhất tề xuống ngựa thi lễ. Chỉ có một người cưỡi ngựa, trong đám người chậm rãi đi đến.
Trên khôi giáp màu bạc dính đầy máu tươi, không biết là của hắn hay là của địch nhân, chiến bào màu tuyết trắng đã tàn tạ không chịu nổi, chỉ là gương mặt tuyệt mỹ vẫn như trước, đôi mắt màu nâu đồng, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, lại nhiễm ánh sáng bàng bạc của cánh đồng tuyết, lạnh như băng, vô cùng bình tĩnh. Hắn chăm chú nhìn nàng, vẻ lanh như băng kia thoáng chốt hóa thành nước trong ao ngày xuân, dịu dàng nhộn nhạo.
Hắn ruổi ngựa chạy về phía nàng, yên lặng chăm chú nhìn nàng, đem tất cả sự rung động dồn vào cái nhìn chăm chú mà trầm mặc kia, hắn nhảy lên ngựa của nàng, từ phía sau gắt gao ôm lấy nàng, đầu hắn rúc vào gáy nàng, không ngừng ma sát, sau đó, hắn nỉ non: "Thật thơm".
Vệ Tử Quân trong lòng than nhẹ một tiếng, sau đó nàng nghiêng đầu cười khẽ, "Đã nhiều ngày chưa có tắm rửa, ngươi xác định mũi ngươi không có vấn đề?"
Hạ Lỗ than thở một câu: "Khó trách lại thơm như vậy, so với lúc trước càng thơm hơn."
Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười khổ, "Hạ Lỗ, đi xuống đi, Đặc Táp Lộ sắp mệt chết rồi, một đường tới nay không hề nghỉ ngơi, một thân thiết giáp này của ngươi, sợ là sắp đè chết nó rồi."
"Không." Hạ Lỗ đáp lời nàng. "Sức chịu đựng của nó ta biết rõ, ngươi chỉ biết đau lòng cho nó."
Vệ Tử Quân lắc đầu, nhấc tay về phía sau, ấn trán hắn, "Được rồi, mau chạy vào thành, phải chuẩn bị thủ thành, bọn họ lập tức sẽ lại tấn công." Dứt lời, ruổi ngựa đi về hướng cửa thành cao lớn phía sau.
A Sử Na Bộ Chân đứng ở trên tường thành, nhìn thấy thân ảnh đang cưỡi ngựa đi đến kia, đôi mắt u lan nheo lại, khuôn mặt trầm lãnh hiện lên một tia cười đầy thâm ý.
Vừa vào thành, không có một khắc nghỉ ngơi, Vệ Tử Quân lập tức triệu tập chúng tướng, thương nghị đối sách chống địch.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào ghế chủ vị, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xét qua chúng tướng, trên trán có mấy sợi tóc rũ xuống, quẹt ngang má, nàng nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, ý đồ làm cho tinh thần mệt mỏi của mình thêm một chút minh mẫn.
"Các vị tướng quân, nêu ý kiến của mình đi." Nàng xoa hai bên thái dương.
"Điện hạ." Người lần này đi theo Hạ Lỗ đến, được phong làm phó tướng Phương Cố đứng dậy, "Mạt tướng cho rằng có thể tưới nước lên tường thành, làm cho tường thành kết băng, như thế, vách tường trơn trượt, không thể trèo lên, quân Thổ Phiên rất khó có thể trèo lên được.
Vệ Tử Quân nhìn hắn một cái, gật đầu," Phương pháp này rất hay, chỉ là Sơ Lặc trước nay vẫn thiếu nước, dân chúng dùng nước vô cùng tiết kiệm, nếu đem nước đổ lên tường thành thì thiếu lại càng thiếu, chỉ sợ người khổ sẽ là dân chúng. Huống hồ, tường thành vô cùng dài, chỉ sợ không phải dùng một chút nước là có thể được.
Bình tĩnh phân tích, tầm nhìn sâu xa, sự chuên nghiệp người thường không thể đạt tới được, làm Phương Cố càng thêm sùng bái Phong vương này. "Như vậy, điện hạ, có hảo kế gì?"
Vệ Tử Quân nhìn hắn, khẽ cười, "Đột Quyết ta thiếu nước, thiếu lương, lại duy có một thứ không thiếu." Vệ Tử Quân nhìn về phía chúng tướng, thấy mọi người nhất thời không thể nghĩ ra, liền nói, "Sắt, thứ duy nhất Đột Quyết ta không thiếu, chính là sắt."
"Ý của điện hạ là? Dùng sắt để đè chết bọn họ?" Một phó tướng hỏi.
Vệ Tử Quân cười một tiếng, "Cũng không phải, vậy quá là lãng phí, đem sắt nung nóng chảy ra, sau đó dội xuống đầu bọn họ."
Lời này vừa nói ra, chúng tướng ong một tiếng, phòng nghị sợ bèn tràn ngập tiếng nói, nhiệt liệt thảo luận.
"Đúng vậy, nước sắt, chỉ sợ bọn họ vừa dính vào liền bị thiêu đốt, ha ha.."
"Hơn nữa, từ trên cao nhìn xuống, căn bản không cần chờ bọn họ lên đánh giáp lá cà, giữa đường liền cho bọn họ rơi xuống. Điện hạ, kế hay."
"Ha ha ha, ta sẽ chờ người trèo gần đến nơi, một khắc hắn ngẩng mặt lên kia, sẽ đổ xuống mặt hắn, không cần lãng phí nhiều lắm, chỉ một chút là đủ rồi, ha ha ha."
Chúng tướng càng nói càng hưng phấn, trong lòng Vệ Tử Quân lại ẩn ẩn đau, nàng biết, việc này thực tàn nhẫn, thật sự vô cùng tàn nhẫn. Nhưng, nàng thật sự không còn cách nào khác, nàng phải bảo vệ quốc thổ của mình, phải dùng hết thảy thủ đoạn để đối phó với quân xâm lược.
Thật sự là bất đắc dĩ.
Một khắc kia, nàng đột nhiên cảm thấy mệt chết đi, thực mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực. Nàng chậm rãi đứng lên, gật đầu với đám chúng tướng, rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài, tuyết rơi, từ từng mảnh, từng mảnh bay xuống, biến thành rơi ngợp trời, Nhìn đại tuyết đầy trời, đáy lòng nàng nổi lên một tia nhu tình. Tay nàng hứng lấy hai bông tuyết, nhìn bông tuyết này hòa tan vào lòng bàn tay, đột nhiên, nàng rùng mình, làm như nhớ tới cái gì, xoay người bước nhanh trở về phòng nghị sự.
"Hôm nay Thổ phiên nhất định thừa dịp ban đêm công thành, đêm nay phải làm xong tất cả các công tác chuẩn bị.
" Điện hạ, đêm nay nhất định tuyết lớn, đường rất khó đi, Thổ Phiên lại mới thất bại chạy trốn, sao nhanh như vậy liền chuẩn bị công thành? "Có người đặt nghi vấn.
" Càng là đêm tuyết lớn, càng không thể khinh thường. Lộc Đông Tán là một người nhiều mưu nhiều kế, nhất đinh sẽ bắt lấy cơ hội khó có được lần này. Huống hồ, đại tuyết tràn ngập, tầm nhìn rất ngắn, chúng ta chỉ có thể nhìn trong vòng hai mươi bước, quân Thổ Phiên vừa vặn lấy tuyết dấu thân, đợi chúng ta phát hiện mới chuẩn bị phòng thủ thì đã không kịp nữa rồi. "Ngữ điệu của nàng vô cùng khẳng định, làm chúng tướng cảm thấy, nàng nói như vậy, khẳng định là như vậy.
" Điện hạ phán đoán sáng suốt."Mọi người cùng kêu lên đồng ý. Sau đó liền nghe theo lời phân phó của Vệ Tử Quân, chia nhau đi chuẩn bị.
Vệ Tử Quân mệt mỏi đến cực điểm, sau khi dặn dò hết thảy, liền trở lại phòng, sai người chuẩn bị nước tắm, tắm qua loa, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ, hẳn là vì quá mức nóng lòng, hẳn là vì không ngừng bôn ba, hẳn là vì gió trên cánh đồng kia quá lớn, nửa đêm nàng bắt đầu nóng lên, chỉ là vì đắm chìm trong giấc ngủ mà không thấy.
Đêm đến, chúng tướng đều phấn khởi không thôi, tất cả binh lính đều mở to hai mắt nhìn cánh đồng tuyết phía xa xa, nhìn bông tuyết tung bay, khắp trời đất toàn là tuyết, không nhìn rõ mọi việc, thẳng đến canh tư, các tướng sĩ đều mệt mỏi, cúi đầu nghĩ, quân Thổ Phiên chắc là sẽ không đến.
Nhưng, ngay tại lúc chúng tướng buồn ngủ, quân Thổ Phiên đã đến, im ắng không một tiếng động. Lúc binh lính gác thành phát hiện quân Thổ Phiên, bọn họ đã đến chân thành.
Đại Dục quân vô cùng hưng phấn. Tất cả đều lo lắng cho quân Thổ Phiên, nhìn bọn chúng thuần thục đắp thang, nhìn bọn họ một đám trèo lên. Ngay lúc quân Thổ Phiên đang trèo, một binh lính Đại Dục thủ thành ngứa tay đổ một chén thép lỏng xuống. Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, thanh âm kia thống khổ thê lương, khóc thét không dứt. Quân Thổ Phiên khác nghe được tiếng kêu không ngừng vang lên vô cùng e ngại, chỉ sợ cho dù có chém đứt cánh tay cũng không kêu thê lương đến thế.
Tiếp theo, vận rủi của bọn họ đã đến, sắt lỏng nóng như nham thạch không ngừng đổ xuống, quân Thổ Phiên trên thang đều ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cả người huyết nhục mơ hồ, cháy đen một mảnh.
Không đến nửa canh giờ, quân Thổ Phiên bị triệt, triệt thật sự nhanh chóng, triệt sạch sẽ, chỉ để lại thi thể cháy đen đầy đất..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]