Tuyết, ngừng, cánh đồng tuyết dưới ánh tịch dương thật kinh tâm động phách, chân trời như lò lửa, mười vạn đại quân đi trên cánh đồng tuyết, làm cho cảnh mặt trời lặn yên lặng, càng phát ra vẻ tráng lệ mà vô cùng tiêu điều.
Nắng chiều tràn ngập phía chân trời, cánh đồng tuyết phủ một màu chanh hồng, phía sau, dân du mục trở về nhà, khói bếp nổi lên ở bốn phía.
Tà dương rọi xuống, phủ một lớp kim quang lên cái dáng người cao ngất kia, hai gò má thanh thấy phủ một lớp hồng nhạt, ánh mắt xưa nay trong suốt, nay thoáng qua cảm xúc khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía xa, than nhẹ một tiếng.
Lúc trở lại doanh trại, Hạ Lỗ suất lĩnh đại quân tiên phong đã trở lại, kiểm tra nhân số, thương vong rất ít, Vệ Tử Quân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nàng thấy rất kỳ quái không hề nhìn thấy Hạ Lỗ.
Vệ Tử Quân hỏi Phương Cố đứng bên cạnh, "Tả kiêu vệ tướng quân đâu?"
"Hồi điện hạ, tướng quân bị thương rồi." Phương Cố cúi đầu đáp.
Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, "Sao lại bị thương? Thương thế nào? Có nặng không?"
"Hồi điện hạ, là bị chém ở sau lưng, Lộc Đông Tán chạy trốn, tướng quân tự mình đuổi theo, lẻ loi chạy vào đám quân Thổ Phiên chạy trốn, bắt được Lộc Đông Tán giữa đám Thổ Phiên quân."
Đứa ngốc này, Vệ Tử Quân nghe vậy, không hề suy nghĩ, xoay người đi về hướng phòng của Hạ Lỗ. Lúc đẩy cửa ra, chỉ thấy Hạ Lỗ vạt áo nửa khép nửa mở ngồi trên ghế, đang nhìn cuốn sách trong tay.
Trong thấy tình hình này, Vệ Tử Quân nhẹ nhàng thở ra, xem ra bị thương không nặng lắm.
Hạ Lỗ thấy nàng tiến vào, bỏ sách xuống đứng lên, "Phong ---- ta đã giúp ngươi bắt được Lộc Đông Tán."
Hai mắt Vệ Tử Quân nóng lên, nhất thời hiểu được, hắn phấn đấu quên mình, lao vào giữa quân địch, chỉ vì một câu nói của nàng.
"Ngươi đúng là đồ ngốc." Nàng nhẹ nhàng vạch vạt áo của hắn ra, "Về sau không cho phép ngu ngốc như vậy nữa, nguy hiểm như vậy còn đuổi theo."
"Phong không phải muốn bắt được hắn sao? Chỉ cần ngươi muốn ta sẽ làm tất cả." Hạ Lỗ cầm bàn tay đang vén vạt áo của nàng.
"Đứa ngốc, chỉ là một lời nói mà thôi, cần gì phải lấy tính mạng ra mạo hiểm." Nàng hít một hơi, "Ngươi, tên ngốc này. Bảo ta sao có thể yên tâm."
"Vậy đừng rời bỏ ta, đừng bỏ ta.." Hạ Lỗ thì thầm.
Đêm đông, lạnh thấu xương, bởi vì vừa rồi một trận tuyết vừa rơi, thời tiết tựa hồ càng thêm khó chịu. Vệ Tử Quân kêu người chuẩn bị cho Lộc Đông Tán một chậu than.
Lộc Đông Tán là một nam tử trung niêm chừng bốn mươi tuổi, mặt có râu quai nón, sắc mặt hắc hồng, ánh mắt tinh nhuệ, một thân khí thế nội liễm sắc bén. Vừa thấy liền biết là một nhân vật không dễ đối phó.
Lúc Vệ Tử Quân đi vào, hắn đang định thần, nhàn nhã ngồi trước chậu than sưởi ấm. "
" Đại luận thật nhàn nhã. "Vệ Tử Quân cười nhạt. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này ôn hòa như nước.
" Các hạ chính là Tây Đột Quyết khả hãn? Thật sự là hảo phong thái. "Lộc Đông Tán tán thưởng tự đáy lòng.
" Lộc Đông Tán đại luận cũng là người khiến người ta không thể theo kịp. "Vệ Tử Quân khẽ cười," Bị người bắt, còn có thể trấn định như thế, nguyên nhân chỉ có hai điều. Một là, trong lòng có lòng tin, mọi sự đều đã mưu tính, đều nằm trong sự khống chế. Còn không thì là, tâm như tro tàn, mình như gỗ mục, không màng sống chết, phải không? "
" Khả hãn nói đúng, Lộc Đông Tán đúng là không màng sống chết. Năm đó, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vô cùng bi ai. Ái tử của ta Tán Tất Nếu chết trong tay khả hãn, Lộc Đông Tán ta lại không thể làm gì. "Lộc Đông Tán hơ hai tay trên chậu than, đối mặt với người giết chết con trai mình, sắc mặt vẫn như trước không hề gợn sóng, phảng phất giống như là nói chuyện của người khác.
Vệ Tử Quân sửng sốt, nhớ tới chiến dịch ở Điền quốc hai năm trước, lúc ấy nàng một tên bắn chết Tán Tất Nếu.
" Lời ấy của đại luận sai rồi, hai quân giao chiến không có đúng sai, nếu không phải lệnh công tử xâm nhập quốc thổ của ta, sao lại có thể chết oan uổng? Chẳng lẽ đạo lý ấy đại luận cũng không rõ hay sao. "Ánh mắt Vệ Tử Quân trong suốt nhìn về phía Lộc Đông Tán, dù hắn có phải kẻ địch hay không, thì hắn là một người phụ thân, ở điểm này, nàng có chút áy náy.
" Việc này lão phu tự biết đuối lý, không muốn nói tiếp. "
" Nếu nói đại luận không còn hy vọng gì, Vệ Phong lại nghe như nói đùa. Gia tộc Lộc Đông Tán, vẫn chấp chưởng quyền lực của Thổ Phiên, cường quốc Thổ Phiên, toàn dựa cả vào cánh tay này của đại luận, đại luận giảng binh huấn sư, nghiêm chỉnh tiết chế, phụ tá triều chính, ban hành pháp luật, củng cố vương quyền, lại tham dự quân chính. Không chỉ có trừ phản loạn trong nước, mà còn tra nông hộ, cấp đất cho nông dân, lập sổ hộ khẩu, ở bên ngoài còn bình ổn ngoại bang, thống nhất đất nước, mở rộng lãnh thổ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.. "Vệ Tử Quân dừng lại, nhìn vẻ mặt của Lộc Đông Tán," Một đại nhân vật như vậy, sao lại là người không có hy vọng. "
Sắc mặt Lộc Đông Tán trầm tĩnh," Khả hãn quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là, đã không còn hy vọng, đã là thịt trên thớt gỗ, mặc cho người ta chém. "
" Cũng không hẳn là như vậy, chỉ cần đại luận muốn, Vệ Phong có thể cho đại luận một nơi để thi triển tài năng. Vệ Phong từ lâu đã nghe đại danh của đại luận, nguyện mời đại luận ra sức vì sự thịnh vượng của Đột Quyết, đại luận nghĩ thế nào? "Ánh mắt Vệ Tử Quân nhìn về phía Lộc Đông Tán.
" Lão phu bất tài, không có phúc khí đó. "Lộc Đông Tán lạnh lùng từ chối. Từ đó có thể nghe ra tính cách của hắn, không phải là người ưa nịnh nọt, tham sống sợ chết.
" Nếu đã như vậy thì không làm khó đai luận nữa, nếu có một ngày đại luận nghĩ thông suốt thì hãy đến tìm Vệ Phong. "
Đêm đó, Vệ Tử Quân lập tức sai người truyền ra lời đồn, nội dung là Lộc Đông Tán nhẫn nhục, đầu hàng Tây Đột Quyết.
Sở dĩ Vệ Tử Quân làm như vậy, mục đích để chia rẽ lực lượng bên trong của Thổ Phiên. Lộc Đông Tán ở Thổ Phiên, vô cùng quan trọng, thậm chí nhờ hắn Thổ Phiên mới có thể là một cường quốc. Hơn nữa con hắn Khâm Lăng, chẳng những dũng mãnh thiện chiến, có tài hùng biện, còn rất có mưu lược nhìn xa trông rộng. Nếu có thể ly gián quan hệ giữa gia tộc Lộc Đông Tán cùng Tùng Tán Kiền Bố, sẽ là một đả kích không nhỏ với Thổ Phiên.
Nếu Tùng Tán Kiền Bố biết được Lộc Đông Tán đầu hàng, tất sẽ phòng bị gia tộc Lộc Đông Tán, như thế sẽ chia rẽ quan hệ quân thần giữa gia tộc Lộc Đông Tán với Tùng Tán Kiền Bố. Chia rẽ với lực lượng cường đại của Thổ Phiên, làm giảm bớt uy hiếp của Thổ Phiên với Tây Đột Quyết và Đại Dục. Đó là mục đích của Vệ Tử Quân.
Ngày thứ hai, lúc đại quân xuất phát là lúc lời đồn Lộc Đông Tán đã lan truyền khắp trong quân, ai ai cũng biết. Vệ Tử Quân nghe lời đồn càng truyền càng thái quá, khẽ cười.
Buổi trưa, lúc đại quân đi tới cánh đồng ngăn cách giữa Chu Câu Ba và Sơ Lặc, có thám mã báo lại, Cống Tùng Cống Tán không công được Sơ Lặc, muốn đưa quân theo hướng nam tiến về đây, muốn cùng Lộc Đông Tán nhanh chóng hội hợp, hắn còn chưa biết tin tức Lộc Đông Tán bị bắt.
Vệ Tử Quân nghe vậy, hít một hơi," Cống Tùng Cống Tán, rất có dũng khí, nhưng nếu luận dụng binh, so với cha hắn, hắn thật sự đâu chỉ kém hơn một chút. "
Cũng khó trách nàng thở dài như vậy, người này đã thua ở trên tay nàng không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua chúng tướng, thân hình cao ngất phát ra quang mang chói mắt không thể nhìn," Toàn quân hạ trại tại chỗ nghỉ tạm, chờ Cống Tùng Cống Tán đến. "Dĩ dật đãi lao, cái này nàng đã chiếm ưu thế.
Ánh mặt trời mùa đông, làm bớt đi rét lạnh, mang tới ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên đỉnh trướng vào trong phòng, ấm áp mà ôn nhu, dừng ở trên thân ảnh yên tĩnh, u lan kia, ánh mắt sáng ngời đọc văn tự trong sách, có chút chói mắt, nhưng ánh mặt của nàng dường như không đặt ở văn tự.
Lắc lắc đầu, dứt bỏ suy nghĩ nặng nề, đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài, ánh nắng vẫn ấm áp như trước, chỉ là gió bắc rất lạnh, khí hậu rất lạnh, khiến cho ánh nắng kia cũng không còn bao nhiêu độ ấm." Mọi người đều là mùa xuân ngắm hoa, mùa đông thưởng tuyết, khả hãn ánh mắt phiêu miểu như thế mà cũng giống người thường hay sao? "Âm thanh có chút quen thuộc vang lên bên cạnh. Vệ Tử Quân xoay người, một thân ảnh mặc áo choàng màu mặc lan bước đến, dừng ở trước mặt Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân khẽ cong môi cười," Tả truân vệ tướng quân, cũng có lòng tới thưởng tuyết sao? "
" Thời tiết tốt như thế, không được hít thở thật là lãng phí, chỉ là, Bố Thực ta không có thưởng tuyết, ta là thưởng người. "Đôi mắt màu lam của A Sử Na Bố Thực quét dọc người Vệ Tử Quân từ cao đến thấp, chậm rãi mở miệng nói," Vẫn là câu hồn đoạt phách người ta như vậy, phong tư ấy thật sự vĩnh viễn không gạt bỏ được, nhớ tới thân hình thở dốc, đôi môi đỏ mọng diễm mỹ, cặp mông tuyết trắng, nhớ tới đó Bố Thực thật là mê muội.. "
" A Sử Na Bố Thực! "Ánh mắt Vệ Tử Quân trở nên băng hàn, lại ẩn ẩn có hỏa diễm bốc lên," Ngươi có biết thân phận của mình? Có biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói? "
A Sử Na Bố Thực mỉm cười," Khả hãn bớt giận, Bố Thực chỉ là nói một chuyện xưa, vẫn chưa xúc phạm quân quy, huống hồ, ta cũng chưa nói tên họ, khả hãn không cần lo lắng. "
" Bất kể ngươi nói cái gì, bản khả hãn đều có biện pháp trị ngươi tử tội, cho nên ngươi tốt nhất nên lập tức câm miệng. "Sắc mặt Vệ Tử Quân trầm lãnh, trừng mắt nhìn đôi mắt màu lam của hắn," Nếu không, lại nói năng lỗ mãng, bản hãn sẽ cho ngươi biến mất ngay lập tức. "
A Sử Na Bố Thực cười ha ha," Khả hãn, Bố Thực lập tức câm miệng. A, đúng rồi, ở chỗ Bố Thực còn có một vật, nhất định khả hãn sẽ có hứng thú, khả hãn cùng Bố Thực đi xem được không? "
" Nếu đã để cho bản hãn xem, liền lấy trình lên chủ trướng đi. "Vệ Tử Quân lạnh lùng dứt lời, vung tay áo muốn rời đi.
" Khả hãn! "A Sử Na Bố Thực kêu lên," Vật ấy quan hệ đến thận phận của khả hãn, nếu truyền ra ngoài có thể tạo thành sóng to gió lớn, cũng có thể đưa lệnh tôn vào hiểm cảnh, khả hãn xác định không muốn xem sao? "
Một câu cuối cùng này làm cước bộ Vệ Tử Quân ngừng lại, làm nàng cảm thấy ẩn ẩn bất an, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng theo A Sử Na Bố Thực kia đi vào trướng của hắn, lúc đi vào, nói với phụ cách bên cạnh:" Sau nửa canh giờ nữa, đi vào kêu bản hãn ra. "Vào trong nội trướng, Vệ Tử Quân cảnh giác nhìn bốn phía, không thấy gì khác thường, mới cảm thấy an tâm một chút.
A Sử Na Bố Thực thấy thế cười ha ha," Khả hãn yên tâm, Bố Thực ta sao lại dùng thủ đoạn như vậy, nay chúng ta đều là thần tử cả Đại Dục, mười vạn đại quân này, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sẽ có người không biết sao? "
Vệ Tử Quân khẽ nhếch môi, sắc mặt bình tĩnh vô ba, trong lòng vô cùng cảnh giác," Lấy ra đi, để bản hãn xem rốt cuộc là vật gì lại làm tướng quân để bụng như thế. "
A Sử Na Bố Thực nhẹ nhàng cười," Khả hãn không cần vội, trước uống chén trà đã, ta lập tức đi lấy. "Hắn đưa một chén trà cho Vệ Tử Quân, Vệ Tử Quân tiếp lấy nhưng không uống.
A Sử Na Bố Thực thấy thế cười to một trận," Khả hãn sao lại không uống, bên trong không có mê dược đâu, ha ha ---- "
Vệ Tử Quân miễn cưỡng đạm cười," Tả truân vệ tướng quân vẫn là mau đi đi, bản hãn thời gian có hạn. "
A Sử Na Bố Thực không tiếp tục từ chối, xoay người đi về phía giường, từ dưới gối lấy ra một cuộn giấy tuyên thành, dường như bên trong là một bức họa, bởi vì màu sắc sặc sỡ xuyên qua tờ giấy. Hắn mở cuộn giấy tuyên thành ra, trải lên bàn, Vệ TỬ Quân chậm rãi đến nhìn, nhìn từ xa, đó là một bức họa người, không rõ là vẽ ai, dựa theo lời nói vừa rồi của hắn, tựa hồ hơn phân nửa khả năng là có liên quan đến nàng, có lẽ là nàng cũng không chừng.
Đợi khi Vệ Tử Quân đi tới trước mặt, nhìn kĩ, lại ngây dại.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý tranh này là vẽ mình, nhưng vẫn có chút khiếp sợ, bởi vì trên bức họa là nàng một thân nữ trang.
Nữ tử trong tranh, có một gương mặt giống nàng như đúc, bút pháp vô cùng sinh động, đem một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mềm mại đáng yêu biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Đôi mắt nàng kia trong suốt, bên môi phiếm cười, minh diễm mê người, giống như một đóa hoa nở rộ, thanh nhã như hoa sen, quyến rũ như nước, vải sa đỏ thẫm bao bọc lấy thân hình mảnh khảnh, bên trên dường như là một lớp khói trắng bao phủ, hư hư ảo ảo, làm người ta cảm thấy rung động vô cùng.
Ngay cả nàng cũng không biết khi mình mặc nữ trang sẽ có tư thái như thế nào, cũng không thể ngờ được sẽ là như thế.
Trong lòng đột nhiên nảy lên, có lẽ cả đời này nàng cũng không có cơ hội mặc nữ trang đi.
" Khả hãn! "A Sử Na Bố Thực nhìn bộ dáng nàng giật mình, cười thâm ý," Nếu khả hãn mặc như vậy, chỉ sợ so với người trong tranh này càng thêm diễm lệ. "
Vệ Tử Quân bình ổn tâm trạng, khóe môi nhếch lên," Chỉ sợ váy trang của nữ tử này, ta ngươi không có phúc được thử rồi. "Nàng nhíu mày nhìn về phía A Sử Na Bố Thực," Ngươi muốn cho ta xem chính là thứ này? Thật là lãng phí thời gian. "Dứt lời vung ống tay áo muốn đi ra ngoài.
" Khả hãn! "A Sử Na Bố Thực kêu lên," Thật muốn ta đem tranh này truyền ra ngoài hay sao? "
Cước bộ Vệ Tử Quân dừng lại một chút, trong lòng rùng mình, tranh này nếu thực sự truyền ra ngoài tất sẽ mang đến phiền toái cho người nhà nàng, bởi vì bức họa này vừa truyền ra tất sẽ làm cho người ta hoài nghi nàng là nữ tử, bởi vì bức tranh này rõ ràng tỏ rõ là nữ tử.
Nhưng nàng lại không thể biểu hiện quá mức để ý tới bức họa này.
Ánh mắt Vệ Tử Quân khẽ chuyển, trong mắt nổi lên hàn ý," Truyền ra ngoài? Tướng quân vì sao phải làm thế? Làm vậy với ngươi có lợi ích gì? Vẽ một bức họa như vậy, bản hãn còn chưa truy cứu trách nhiệm của họa sư, tướng quân sao lại nghĩ bản hãn sẽ cho phép ngươi làm xằng làm bậy?
"Khả hãn nghĩ nhiều rồi, Bố Thực vô tình có được bức họa này, chỉ là muốn biết khả hãn có phải thực sự như vậy không thôi."
Hàn ý trong ánh mắt của Vệ Tử Quân càng lúc càng sâu, "Ngươi có năng lực gì ta không muốn biết? Huống hồ đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm, vì thế bản hãn cũng không cần phải giải thích cái gì với ngươi? Có điều, tướng quân hành động như vậy, không sợ ta giết ngươi?"
Khả hãn là một người quang minh, sẽ không dùng thủ đoạn như vậy, khả hãn giết người nhất định là có lý do, ngươi ta hai người đã sớm tiêu tan nghi ngại, ta từng nghĩ hại ngươi, cũng từng ám sát ngươi, nhưng nếu đã không được, cũng là ý trời, khả hãn ngồi xuống uống chén trà này đi, nghe ta kể về lai lịch bức tranh này. "Dứt lời sai người thay nước trà mới.
A Sử Na Bố Thực châm hai chén trà, đưa cho Vệ Tử Quân một ly, sau đó tự mình bưng một ly lên, nhấp một ngụm, nâng tay ý bảo Vệ Tử Quân," Khả hãn nếm thử, trà này được lấy từ trên núi tuyết Bạch Sơn, có thể cường thân kiện thể, trừ hàn tráng dương, kéo dài tuổi thọ, không nên lãng phí. "Thấy Vệ Tử Quân nâng chén trà lên, lại nói," Người khởi xướng bức họa kia, là người khả hãn vô cùng thưởng thức, Trương Thạch. Lúc khả hãn cùng quân Đại Dục giằng co, sau khi Bố Thực đầu quân cho thiên tử Đại Dục, ngẫn nhiên nhìn thấy ở trong trướng của Trương Thạch. "
Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, đúng là Trương Thạch? Chẳng lẽ hắn nhìn ra manh mối gì? Ngẫm lại, lại thấy may mắn là Trương Thạch, nếu là người khác, hậu quả thật không thể tưởng tượng được, nếu lại bắt nàng nghiệm thân một lần nữa, nàng tuyệt không thể trốn được.
Đang lo lắng suy nghĩ, theo bản năng đem nước trà đưa đến bên môi, định uống một ngụm, lại nhìn về phía A Sử Na Bố Thực, thấy hắn thần sắc lạnh nhạt đang uống trà, nghĩ một chút, cẩn thận buông chén trà xuống, đối mặt với kẻ địch, nàng không thể có chút sơ hở.
A Sử Na Bố Thực thấy thế kinh ngạc," Khả hãn không thử sao? "
Vệ Tử Quân cười," Hôm nay đại hỏa, không thể uống thứ quá bổ dưỡng. "Sau đó nhẹ nhàng phất tay áo, định đứng lên, đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến một tiếng hô to:" Phong ----"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]