Tuyết, ngừng, cánh đồng tuyết dưới ánh tịch dương thật kinh tâm động phách, chân trời như lò lửa, mười vạn đại quân đi trên cánh đồng tuyết, làm cho cảnh mặt trời lặn yên lặng, càng phát ra vẻ tráng lệ mà vô cùng tiêu điều.
Nắng chiều tràn ngập phía chân trời, cánh đồng tuyết phủ một màu chanh hồng, phía sau, dân du mục trở về nhà, khói bếp nổi lên ở bốn phía.
Tà dương rọi xuống, phủ một lớp kim quang lên cái dáng người cao ngất kia, hai gò má thanh thấy phủ một lớp hồng nhạt, ánh mắt xưa nay trong suốt, nay thoáng qua cảm xúc khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía xa, than nhẹ một tiếng.
Lúc trở lại doanh trại, Hạ Lỗ suất lĩnh đại quân tiên phong đã trở lại, kiểm tra nhân số, thương vong rất ít, Vệ Tử Quân thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nàng thấy rất kỳ quái không hề nhìn thấy Hạ Lỗ.
Vệ Tử Quân hỏi Phương Cố đứng bên cạnh, "Tả kiêu vệ tướng quân đâu?"
"Hồi điện hạ, tướng quân bị thương rồi." Phương Cố cúi đầu đáp.
Vệ Tử Quân nghe vậy cả kinh, "Sao lại bị thương? Thương thế nào? Có nặng không?"
"Hồi điện hạ, là bị chém ở sau lưng, Lộc Đông Tán chạy trốn, tướng quân tự mình đuổi theo, lẻ loi chạy vào đám quân Thổ Phiên chạy trốn, bắt được Lộc Đông Tán giữa đám Thổ Phiên quân."
Đứa ngốc này, Vệ Tử Quân nghe vậy, không hề suy nghĩ, xoay người đi về hướng phòng của Hạ Lỗ. Lúc đẩy cửa ra, chỉ thấy Hạ Lỗ vạt áo nửa khép nửa mở ngồi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340383/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.