Hành lang gấp khúc thật dài, giống như không có điểm cuối, cung điện phía xa xa giống như một tòa lâu đài nguy nga cao ngất, trải qua tầng tầng Phật tháp, bước lên cầu thang, một trận gió thổi qua, vài sợi tóc bay lên.
Y phục đơn bạc, bay lên trong gió, đôi gấm thổ cẩm nhẹ nhàng bước trên thềm đá, sợi tóc từ hai bên sườn tách ra, rơi xuống, làm lộ ra vầng trán trơn bóng, giữa trán có một viên hổ phách, hợp với viên ngọc màu đen thành một chuỗi ngọc phía sau mái tóc, chỉ là trên mặt có một chiếc khăn che mặt màu đỏ làm người ta không thấy rõ diện mạo. Chỉ có thể nhìn thấy cặp mắt trongg veo như bầu trời xanh kia, ánh mắt lưu chuyển làm cho người ta chói mắt vô cùng.
Một thân tuyết trắng mang theo áo choàng hoa màu bạc, cả người không có phụ kiện gì, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng thân hình tiêm dài, gầy yếu kia lại tản ra một phong thái khác, phiêu dật, phong nhã, lỗi lạc, lại hào quang bắn ra tứ phía, làm người ta chỉ đơn giản nhìn lướt qua thân hình ấy đã muốn đui mù hai mắt, không cần để ý dưới mạng che mặt kia là dung mạo như thế nào.
Tùng Tán Kiền Bố nghiêng đầu, nhìn Vệ Tử Quân ở bên cạnh, mím môi cười khẽ, hắn chưa từng thấy qua một người quật cường như thế, cự tuyệt búi tóc, cự tuyệt cắm đầy đầu trang sức, cự tuyệt đeo trang sức trên người, đem tất cả những nữ nhân muốn tô son điểm phấn cho nàng đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340348/quyen-4-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.