Chương trước
Chương sau
Thổ Phiên, tháng tám, hoa cách tang nở khắp nơi trên núi Mãn Sơn, bầu trời xanh lam trong suốt như vừa được gột rửa, cung điện Bố Đạt La nguy nga, hùng vĩ, ở dưới trời xah, càng thêm tráng lệ. Tường bao màu tuyết trắng tươi đẹp mà bằng phẳng, đại kỳ tung bay trên nóc, cung điện khổng lồ trên không, chim ưng bay quanh, trong cung điện, rất nhiều những bức bích họa, trên vách tường gắn đầy các loại phù điêu, đẹp đẽ, nhiều màu sắc, với các chủ đề khác nhau.

Ở Cao Lạc La Khang trong Bố Đạt La cung, có ba Mạn Đà La bằng đồng rất lớn, thờ phụng tam phật Mật tông. Ngay tại nơi này, bên dưới Mạn Đà La, có một cung điện bí ẩn, một nơi ấm áp mà kín đáo, nơi này có cửa sổ để ánh mặt trời xuyên vào, hành lang tuy hẹp nhưng vô cùng hoa lệ, đầu ra của hành lang là một hoa viên xinh đẹp.

Từ cửa sổ nho nhỏ của cung điện này, có thể quan sát phong cảnh bên ngoài, nhưng, người bên ngoài lại không tìm thấy chỗ cung điện này. Nó được kẹp trên gác lửng của toàn bộ Bố Đạt La cung.

Ánh nắng sáng sớm, từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến ngón tay thon dài, bàn tay kia tinh mỹ giống như một tảng ngọc khảm bán trong suốt.

Dung nhan kia vẫn thanh thấu như trước, đôi môi vẫn đỏ tươi.

Cống Tùng Cống Tán nhìn dung nhan Vệ Tử Quân đang ngủ say thật lâu, lấy tay phủ lên, "Khi nào thì ngươi mới tỉnh đây?"

Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng. Có lẽ, chỉ có sau khi nàng rút đi một thân ngạo khí, hắn mới có cơ hội thân cận nàng, có lẽ nàng cứ ngủ như vậy, mới là tốt nhất, nhưng, hắn lại muốn nhìn thấy một nàng sống động. Hắn nhắm hai mắt lại, hôn có chút động tình, nhưng lại không phát hiện, lông mi nàng đang nhẹ nhàng rung động

Mộng, rất dài, nàng ở trong mộng luôn không ngừng bôn ba, mệt muốn chết đi, không ngừng nghỉ, mộng hỗn loạn, nàng muốn tỉnh lại, nhưng lại không tỉnh được.

Lúc này đây, nàng mơ thấy Hạ Lỗ cùng nhị ca, còn có Đặc Táp Lộ. Hạ Lỗ đang ôm cổ Đặc Táp Lộ khóc, nàng đứng ở một bên, nhìn mà đau lòng, nàng muốn đi lên an ủi hắn, lại không thể đi đến bên người hắn, nàng nghe thấy Hạ Lỗ nhẹ giọng nói: "Giúp ngươi báo thù rồi, ta phải đi tìm ngươi." Nàng nghe xong vô cùng lo lắng nhưng không cách nào lên tiếng ngăn cản, trán nàng chảy đầy mồ hôi.

Rồi sau đó nàng mơ thấy nàng về tới phủ tướng quân, về tới phòng của mình, lại thấy nhị ca ngồi khóc ở đó, hắn đang cầm quần áo của nàng nghẹn ngào, "Ngươi, tiểu trư lười nhác này, mỗi ngày đều ngủ quên, ngươi nha, lười.. ngủ đến tận bây giờ." Phải nha, chính nàng cũng phát giác, nàng vẫn luôn đang ngủ, ngủ tới bất tỉnh luôn. Nhị ca nói: "Ngươi không trở lại, ta liền đi theo ngươi." Nàng lo lắng tiến về phía trước, nhưng không thể nào đến gần, cũng không thể mở miệng.

Thấy hai nam nhân vì nàng mà muốn kết thúc cuộc sống, nàng thực vội, nàng muốn hô to, nhưng lại cảm giác đôi môi bị cái gì đó ngăn chặn nàng không thể mấp máy môi, có chút bực mình, hô hấp có chút khó khăn, nàng vô cùng sốt ruột, dùng sức mở mắt ra, đột nhiên, một tia sáng mạnh chiếu lại, nàng cảm giác thật là chói mắt, lại nhanh chóng khép hai tròng mắt lại. Rồi sau đó, nàng phát hiện có chút không đúng, mới vừa rồi giống như trước mắt có một bóng ma, hơn nữa, trên môi nàng có chút đau, hiện tại, giống như có người đang mút môi của nàng.. Nàng lại mạnh mẽ mở mắt ra, mi mắt run rẩy, nàng trông thấy một gương mặt ghé sát vào mặt nàng, đang ra sức hôn môi nàng. Nhất thời, nàng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu, nhưng toàn thân lại vô lực.

Bởi vì khuôn mặt kia cách quá gần, lại thêm ánh sáng mãnh liệt, nàng không thể thấy rõ người nọ là ai. Mắt thấy người nọ không định dừng lại, mình nửa phần khí lực cũng không có, nàng kháng nghị rên rỉ một tiếng.

Cái người đang hôn đến không biết sống chết gì kia, nghe được tiếng rên rỉ của nàng, đột nhiên dừng lại, hắn mở mắt ra, trông thấy nàng đang mở mắt, sửng sốt nửa ngày, sau đó đột nhiên đứng dậy, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Khi hắn đứng dậy, nàng nhìn rõ hắn, người nọ là Cống Tùng Cống Tán. Hắn phản ứng như vậy thật là làm cho nàng lắp bắp kinh hãi, hẳn là vì đường đường là vương tử Thổ Phiên, lại thừa dịp người khác hôn mê mà hôn trộm, thật sự là làm tổn thương mặt mũi của hắn, nhất thời không biết đối mặt như thế nào, liền bỏ chạy.


Nhưng, nàng là mộng thấy hắn? Nàng vì sao lại mơ thấy người kia hôn nàng? Sau khi nàng thích ứng với ánh sáng xung quanh, nàng thanh tỉnh lại.

Vệ Tử Quân rốt cục hiểu được, nàng tỉnh lại rồi!

Thổ Phiên, tháng tám, mặt trời mãnh liệt, ánh nắng ban trưa chiếu vào chỗ bí ẩn này, bao phủ một vầng sáng lên nam tử trước cửa sổ.

Vốn tưởng rằng hắn mất mặt mũi, ít nhất mấy ngày sẽ không đến, không nghĩ tới, ngày thứ hai hắn liền đến đây. Đến đây không nói, hơn nữa còn lải nhải.

"Hắn, lập ngươi làm hậu." Cống Tùng Cống Tán đứng trước cửa sổ, chậm rãi xoay người, nhìn người kia đang ở nơi nào tao nhã, không coi ai ra gì ăn uống.

Lời này của hắn quả thực có tác dụng. Tay nàng dừng lại, hơi hơi nâng mắt lên, rồi sau đó lại rũ xuống ăn tiếp.

"Trên thế gian này ngươi si tình thật không ít." Cống Tùng Cống Tán nhìn chằm chằm mặt nàng, "Không thể ngờ, Nam Cung Khuyết cũng là một người như vậy, nếu không phải lúc sắp chết, hắn đem toàn bộ chân khí độ cho ngươi, chỉ sợ ngươi sớm đã cùng hắn đi tới âm phủ."

Vệ Tử Quân hít một hơi thật sâu, nam nhân kia, lúc sắp chết, lúc hắn hôn môi nàng đã đưa toàn bộ nội lực cả đời của hắn cho nàng, giúp nàng nối lại kinh mạch đã vỡ quanh thân. Nhớ tới hắn, trong lòng có chút đau xót.

Nam Cung Khuyết, cả đời này không biết, chúng ta rốt cục là ai nợ ai. Bật luận là ai thiếu ai, cả đời này liền đem ân oán dẹp bỏ đi, hy vọng kiếp sau, ngươi và ta không cần gặp lại.

Nàng vươn tay, bất động thanh sắc lấy một miếng rau màu xanh.

"Vệ Phong!" Cống Tùng Cống Tán tức giận bước đến giật lấy đũa của nàng. "Ngươi đói như vậy sao?"

Vệ Tử Quân nhìn hắn, không hề hé răng, nâng chung trà lên uống một ngụm, nàng vươn vai, ngả xuống phía sau.

"Thật sư không thể khiến ngươi mở miệng sao?" Cống Tùng Cống Tán đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống.

Vệ Tử Quân nhắm mắt lại, nghiêng mặt, nàng không muốn nhìn thấy mặt hắn.

Cống Tùng Cống Tán nghiêng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, nhìn từ đầu tới chân, rồi lại nhìn lên trên.

Một thân trường bào màu trắng dệt từ lông cừu, dài chấm đất, ống tay áo bị nàng xé rách, nữ nô chải tóc cho nàng, nghe nói bị nàng một cước đá đi, đơn giản là vì nữ nô kia sống chết cũng muốn chải một kiểu tóc Thổ Phiên cho nàng thế cho nên nàng hiện tại một đầu tùy ý rối tung. Trang phục tùy ý càng khiến nàng thêm thanh hoa, hai gò má vẫn thanh thấu như trước, đôi môi đỏ tươi, ngay cả hai mắt đang nhắm lại, cũng trong suốt, sáng lạn, giống như không thể nhìn thấy chút vấy bẩn nào trong lòng nàng, dù là vô cùng cực khổ, vô cùng đau lòng, đều bị ánh mắt trong suốt của nàng biến thành một dòng suối trong lòng, chậm rãi chảy xuống nơi đáy lòng.. Đau nơi đáy lòng, yêu nơi đáy lòng, thương nơi đáy lòng, tưởng niệm nơi đáy lòng, không hề thể hiện trên đôi mắt nàng.. Nàng hôn mê một năm, không hề có chút thay đổi nào, không chỉ có vẻ bề ngoài, tính tình cũng thế, nữ nhân này, cuối cùng khó có thể phục tùng.

Hắn nhìn ống tay áo bị nàng xé đi hơn phân nửa kia, trên môi nở nụ cười. Vốn, hắn chỉ cho nàng một kiện sa y mỏng, muốn nhục nhã nàng một phen, lại không biết nàng từ chỗ nào làm ra một kiện áo choàng như vậy, áo choàng này vừa dày vừa nóng, nàng lại thà rằng giữa trời nóng như thiêu đốt này dùng nó bọc người mình lại, nhìn nàng bị y bào kia làm cho hai gò má có chút hồng, hắn buồn cười, khóe miệng gợi lên.

"Ngươi có biết ngươi đã hôn mê bao lâu không?" Cống Tùng Cống Tán nhìn biểu tình của nàng, nàng lại ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một cái.

"Ngươi có biết hơn một năm nay ai giúp ngươi lau thân thể không?" Hắn như mong mỏi, nhìn thấy lông mi nàng run rẩy một chút.

"Ngươi có biết lâu như vậy, vì sao môi của ngươi vẫn như trước hồng nhuận như vậy không?" Cống Tùng Cống Tán ghé sát vào bên tai nàng. "Bởi vì mỗi ngày ta đều dùng nước bọt để giúp ngươi dễ chịu một lần."

Vệ Tử Quân phút chốc mở hai tròng mắt ra, bởi vì nàng nghe câu nói phát ra từ bên tai nàng, nàng cảm giác được hô hấp nóng rực của hắn, nàng cố sức rời thân thể, để chính mình cách xa hắn một chút.

Động tác này đã chọc giận Cống Tùng Cống Tán, hắn một phen giữ chặt cánh tay Vệ Tử Quân, "Còn nhớ lúc trước ngươi nhục nhã ta như thế nào không?" Hắn kéo nàng lại đây, sau đó áp nàng lên giường.

Hắn nhìn môi nàng, lúc nàng hôn mê, hắn đã vụng trộm hôn môi ấy. Mỗi lần hôn liền có một loại tình cảm xa lạ ngày càng sâu thêm một tầng, mỗi lần đầu vai cùng ngực hắn đau xót, làm hắn lúc nào cũng nhớ rõ nàng từng nhục nhã, thương tổn hắn như thế nào, nhưng tình cảm kia vẫn đến, hắn vẫn là yêu. Có hận, cũng có yêu.

Hắn không nhớ rõ tình yêu này bắt đầu từ khi nào, có lẽ, từ lần đầu tiên trúng tên của nàng đã bắt đầu, từ lần nàng dứt hết chòm râu của hắn, từ một khắc hắn hận nàng kia đã bắt đầu, yêu cùng hận, cùng nhau đến, cái loại tình cảm yêu hận đan xen này luôn tra tấn, ăn mòn trái tim hắn.

Hắn hôn lên môi nàng, cái hôn lửa nóng lan ra khắp mặt nàng, Vệ Tử Quân chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nàng ra sức phản kháng, lại không biết khí lực lúc này của nàng chỉ giống như một con mèo nhỏ. Thân thể bị hắn giam cầm không thể nhúc nhích, xấu hổ và giận dữ, nàng dùng sức cắn lên đôi môi đang tàn sát bừa bãi của hắn.

Đau đớn trên môi làm Cống Tùng Cống Tán trở lên bạo ngược, hắn kéo vạt áo của nàng xuống dưới, dùng sức xé, âm thanh vải vóc bị xé vang lên, bầu ngực tuyết trắng lộ ra.


Một cỗ huyết sắc dâng lên, Vệ Tử Quân cực lực giãy dụa, bởi vì sức mạnh mất hết, toàn thân vô lực, giãy dụa vài cái liền không thể nhúc nhích, nàng vừa thẹn vừa vội, cổ họng tràn ra một tia ngọt ngọt.

Ánh mắt Cống Tùng Cống Tán phun ra liệt hỏa, nhìn mảng da thịt tuyết trắng trước ngực của nàng, hắn mang theo hơi thở dốc ồ ồ, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Nếu không phải ngươi giống như một khúc gỗ không hề nhúc nhích, ta sớm đã đem ngươi nhục nhã vô số lần, nhưng mà ta thích tra tấn sẽ phản kháng gì đó, thích xem bọn họ trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi. Ngẫm lại bộ dáng ngang ngược lúc trước của ngươi, nay lại chỉ có thể ở dưới thân của ta, bị ta khinh dễ. Ngươi xem, đó là loại ánh mắt này, đúng rồi." Hắn cúi đầu hôn lên cổ nàng, đôi môi lửa nóng một đường lan xuống ngực nàng.

"Cống Tùng Cống Tán!" Vệ Tử Quân nuốt xuống cỗ chất lỏng ngọt ngọt kia, suy yếu gọi một tiếng, "Nói vậy, ngươi khinh thường lấu loại thủ đoạn này đối phó với một người mất hết sức lực."

"Khinh thường?" Cống Tùng Cống Tán cười to một tiếng, bởi vì nhiễm hơi thở tình dục nên tiếng cười của hắn có chút khàn khàn, "Ngươi sai rồi, đây mới là loại thủ đoạn ta thích nhất, lúc ngươi có võ công, ta không phải đối thủ của ngươi, đây là lúc tốt nhất.. Lúc này, ta không phải là đối thủ của ta." Hắn cởi y bào của mình, để lộ ra thân thể hắn.

"Vương nhi.." Ngay lúc Vệ Tử Quân đã tuyệt vọng, ngoài cửa vang lên một giọng nam hùng hậu.

Sau đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên, "Vương nhi, ngươi thật thô lỗ. Đối đãi với một nữ nhân như vậy thật không tốt chút nào." Tùng Tán Kiền Bố chậm rãi đi đến, "Một nam nhân mị lực, là sẽ làm cho nữ nhân của mình can tâm tình nguyện."

Cống Tùng Cống Tán kinh ngạc quay đầu nhìn người vừa tới, nhất thời không kịp phản ứng.

"Còn không đứng dậy?" Tùng Tán Kiền Bố đi tới bên cạnh hai người. "Thân thể nàng suy yếu như vậy, ngươi còn dùng sức với nàng, không phải muốn mạng của nàng hay sao?"

Cống Tùng Cống Tán xấu hổ đứng dậy, Vệ Tử Quân vội vàng kéo vạt áo tán loạn che đi thân thể, nàng dùng sức động đậy thân thể, bởi vì dùng sức quá mức, bèn ho nhẹ một trận.

Tùng Tán Kiền Bố tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng Vệ Tử Quân, quay đầu nói với Cống Tùng Cống Tán, "Vương nhi, đối với nữ nhân, quan trọng nhất là các nàng tự nguyện mới có lạc thú, nữ nhân này, vẫn là giao cho phụ vương dạy dỗ đi."

Cống Tùng Cống Tán mở to hai mắt, không thể tin, "Phụ vương, nàng là nữ nhân của nhi thần."

Tùng Tán Kiền Bố ôn hòa nở nụ cười, "Vương nhi, ngươi còn non nớt, không thể hiểu dạy dỗ nữ nhân như thế nào, nữ nhân như vậy, ngươi không thể thuyết phục được nàng."

"Phụ vương, chẳng lẽ người thuyết phục được nàng sao?" Cống Tùng Cống Tán cơ hồ rít gào lên, "Phụ vương -------- người đoạt nữ nhân của con."

"Ha!" Tùng Tán Kiền Bố cười nói, "Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta đánh cược, nếu giao nàng cho ta, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta."

"Không ------- con không đồng ý, con dùng bao nhiêu tâm huyết để trị liệu cho nàng, chờ đến ngày nàng tỉnh lại."

"Chờ nàng tỉnh lại, chuyện đầu tiên ngươi làm là khinh dễ nàng?" Tùng Tán Kiền Bố gật đầu, "Cũng không sai, bởi vì ngươi ở trên chiến trường, từ trước tới giờ đều là thủ hạ bại tướng, muốn ở trên giường tìm lại chút tôn nghiêm, cũng được."

"Phụ vương, con biết người khinh thường còn, chỉ là, hiện tại nàng là nữ nhân của con." Cống Tùng Cống Tán quay đầu nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, "Nữ nhân của con, con làm gì với nàng cũng được."

Gương mặt Tùng Tán Kiền Bố lạnh xuống, "Vương nhi, ngươi cũng biết, nàng không phải là một nữ nhân bình thường, ngươi không thể đối đãi với nàng giống như nữ nhân bình thường, người như vậy, sẽ không trở thành nữ nhân của ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không, ngươi nếu đối với nàng như vậy, nàng sao có thể giúp Thổ Phiên một tay, ngươi sẽ hủy hoại nàng, hủy hoại Thổ Phiên. Lúc trước giấu nàng đã không đúng, hiện tại biến nàng thành nữ nhân của ngươi cũng không đúng, ngươi vẫn luôn làm sai, luôn luôn sai."

Tùng Tán Kiền Bố nhìn Cống Tùng Cống Tán ngốc lăng ở đó, "Từ nay về sau, ngươi không thể lại đối đãi với nàng như thế. Dẹp cái sự si tâm vọng tưởng của ngươi đi, đi tìm nữ nhân khác tá hỏa đi."

Cống Tùng Cống Tán xoay người xông ra ngoài, bóng dáng bị thương cô đơn mà tịch liêu.

Trong phòng tràn đầy xấu hổ, tĩnh lặng xuống.

Hai mắt dài hẹp của Tùng Tán Kiền Bố nhìn về phía Vệ Tử Quân, "Ta đảm bảo ngươi không bị khinh dễ, ngươi giúp ta phục quốc, thế nào?" Trong mắt hắn, sóng mắt lưu chuyển, nam nhân này, có chút mị lực.

Vệ Tử Quân nhíu mày nhìn về phía hắn, khóe môi gợn lên, "Thành giao!"

Tùng Tán Kiền Bố cười một tiếng, "Khả hãn đáp ứng thống khoái như thế, là có lệ sao, là muốn chờ thời cơ chạy trốn sao?"

Vệ Tử Quần tiếp tục cười, "Tán phổ đa nghi như vậy, cần gì phải bàn điều kiện với ta?"

Tùng Tán Kiền Bố nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, bàn tay trắng nõn đang nắm vạt áo, trong mắt sinh ra một tia thú vị, "Như thế, liền quyết định vậy đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.