Chương trước
Chương sau
Edit: Lãnh Ngọc Băng Tâm
Beta: Tuyệt Thế Vô Song
Đây là mộng sao, nếu là mộng chỉ mong vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Lâu như vậy cho tới nay, từ lúc cha mẹ qua đời tới nay, lần đầu tiên có thể cảm nhận được bọn họ rõ ràng như vậy.
Vệ Tử Quân vươn tay, vội vàng muốn bắt đến bọn họ. Bắt đến , rốt cục bắt đến .
“Ba ba, mẹ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Vệ Tử Quân vừa khóc vừa nói.
“Ngoan ngoãn nha.” Mẹ cười sờ sờ đầu nàng, ba ba thủy chung mỉm cười nhìn nàng, không nói một câu.
“Không cần đi! Mẹ không cần đi, không cần đi, ba ba! Ba ba!”
Thân ảnh mờ dần trong hư không, chỉ còn vương bên tai lời nói.
“Ngoan ngoãn nha —— ”
“Cô nương! Cô nương! Ngươi tỉnh rồi sao?”
“Ân…” Vệ Tử Quân rên rỉ một tiếng, hai mắt từ từ mở ra, khóe mắt vương theo nước mắt.
Đập vào mắt là một đôi mắt như nước mùa thu cùng gương mặt phóng đại.
Gương mặt kia thấy nàng tỉnh, liền nhanh chóng lùi lại .
“Sư phụ, vị cô nương kia tỉnh!” Gương mặt đó bỏ chạy rồi kêu lớn.
Cô nương? Nàng hiện tại là một cô nương?
Hết thảy đều tới quá mức đột ngột, nàng vẫn chưa kịp xác nhận giới tính của chính mình. Cúi đầu nhìn xem trên người đang đắp chăn, đầu vai lộ ra áo trắng vải thô mà không phải là áo giáp . Nói như vậy? Đó là giấc mộng? Hắn gọi nàng cô nương! Như vậy nghĩa là nàng vẫn là nàng!
Vì để chắc chắn thêm một chút, tay nàng bối rối hướng vào trong chăn, sờ hướng bụng. Khi tay chạm đến vết thương gần khép trên bụng mang theo nho nhỏ đau đớn, lòng nàng lại lạnh băng.
Trên chiến trường chẳng phải nên là nam nhân mới đúng, chẳng lẽ nàng là cái quỷ gì a? nương tử quân?
Tay lại sờ lên trên một chút, đụng đến một mảnh mềm mại trước ngực, tâm nàng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nếu biến thành nam nhân mình có thể thừa nhận sao? Biết đâu lại còn cưới một lúc mười tám cái lão bà còn chưa biết chừng!
“Ha ha, cô nương tỉnh nha.” Một lão giả vén rèm đi vào.
Râu tóc bạc phơ, thanh như hồng chung, nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặt mũi hồng hào nhưng không có một tia nếp nhăn, đúng là thần tiên lão nhân.
“Tiểu nữ Vệ Tử Quân, đa tạ ân cứu giúp của lão bá.” Vệ Tử Quân cố gắng khởi động thân mình.
“Không cần đứng lên, mau mau nằm xuống, hiện tại hảo hảo dưỡng thương, không tới ba ngày có thể xuống giường . Động đến miệng vết thương, ngươi lại phải nằm đến năm bữa nửa tháng .”
“Dạ, đa tạ lão bá.” Cũng không biết thời cổ đại nên nói như thế nào, đành kính cẩn cảm tạ.
Đang lúc không biết là nên ngồi dậy hay là nằm xuống, khuôn mặt ngồi cạnh lại đỡ lấy nàng, cũng đưa một cái nhuyễn điếm để sau thắt lưng của nàng.
“Ha ha ha, vẫn là đồ nhi ta thận trọng, thương thế của cô nương cũng không phải lão hủ chữa mà là do đồ nhi ta chữa.”
“Tử Quân đa tạ ân cứu giúp của công tử.”
Bên cạnh kia khuôn mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng.
“Điệt Vân, đi lấy dược.” Lão giả phân phó nói.
“Dạ, sư phụ.” Thiếu niên mặt đỏ kia gọi là Điệt Vân lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.
“Sư phụ, xin hỏi nơi này là chỗ nào?” Vệ Tử Quân tùy ý theo vị kia thiếu niên gọi là sư phụ.
“Nơi này là Lộc Lĩnh cốc, phía trên là Lộc Lĩnh sơn!
Nghe Điệt Vân nói, ngươi là ở trên núi rơi xuống . Thật sự là mệnh lớn a, kia vách núi đen cao mấy chục trượng, rơi xuống tất là tan xương nát thịt! May mắn Điệt Vân ở dưới nhận được ngươi.”
“Lần này đại nạn không chết, ít nhiều nhờ sư phụ, Tử Quân lúc này không biết lấy gì đền đáp, đợi đến ngày có thành tựu sẽ báo đáp ơn này.”
“Ha ha ha ha, này ngày không xa, lão hủ sắp được vui mừng.”
“Sư phụ chỉ giáo cho?”
“Tử Quân cô nương, diện mạo không tầm thường, là nhân trung long phượng.”
“Không tầm thường? Là đẹp hay xấu?”
“Cô nương là diệu nhân, như thế nào cũng tục ? Đẹp xấu lại như thế nào? Đẹp xấu là vật phàm tục, diện mạo thần vận của cô nương đặt ngoài đẹp xấu, thực sự không thể dùng đẹp hay xấu để luận bàn .”
Nhìn Vệ Tử Quân thần sắc ngày càng mê mang, lão giả lại cười, cũng không để ý tới.
Rèm được vén lên, Điệt Vân bước vào
“Cô nương uống dược đi!”
Nhìn chén dược đen tuyền , trong lòng không khỏi buồn nôn. Nàng nhưng là chưa bao giờ uống dược , uống một lần phun một lần, nhưng hiện tại thuốc này…
Đang lúc đắn đo, lão giả đứng lên: “Điệt Vân, đem dược này đổi đi.”
Kia Điệt Vân nghe được sư phó lệnh hắn giúp Vệ Tử Quân đổi dược, hé ra mặt đã hồng đến cổ.”Sư phụ! Ta không đổi! Ngươi đổi!”
“Ngươi bảo ta cái lão nhân… Như thế nào đổi! Từ đầu tới đuôi đều là ngươi ở đổi, vì sao bây giờ lại bảo lão nhân ta đến đổi? !”
“Lần này ngươi đổi!” Điệt Vân cúi đầu ngập ngừng .
“Sư phó, ta tự mình đổi! Nói cho ta biết dùng dược nào là được .” Vệ Tử Quân thân thủ ngăn lại thầy trò đùn đẩy trách nhiệm.
“Không được!” Thầy trò hai người đồng thời ngăn cản.
“Có cái gì không được, chuyện thực đơn giản, sư phó, ta việc gì cũng đã từng làm.” Đừng tưởng rằng nàng không đổi được, nàng nhưng là ngay cả cầu chì đều đổi qua. (băng tâm : >_<, ta cảm thấy hết sức không liên quan — VS: Vâng, chị rất tài :v ~)
“Ngươi làm không đến , phải đem dược cũ cạo bỏ rồi mới thêm dược mới, mỗi lần đều là loại dược khác nhau, như vậy mới sẽ không lưu sẹo! Điệt Vân biết làm thế nào để ngươi không đau.”
“Điệt Vân! Vậy ngươi giúp ta đổi!” Nghe được sẽ đau, Vệ Tử Quân lập tức chỉ tay đến Điệt Vân, sư phó nhìn kết quả, vừa lòng đi ra ngoài.
Nhìn gương mặt đỏ ửng từ đầu tới đuôi kia, Vệ Tử Quân thầm nghĩ: này cũng không lộ cái gì a? Bất quá liền lộ một chút da thịt bên cạnh miệng vết thương!
Nhưng tại sao? Vệ Tử Quân thật ra không biết là có gì không ổn, nhất là khi hắn chỉ là một đứa nhỏ,nàng lại là người hiện đại, thời điểm kiểm tra sức khoẻ hàng năm, đến khoa nhũ tuyến, nếu vận khí không tốt gặp bác sĩ nam , còn không phải làm theo nằm xuống để hắn niết một lần! Người thì không được lúc nào cũng giấu bệnh sợ thầy!
“Điệt Vân ngươi bao nhiêu tuổi ?”
Vệ Tử Quân muốn dời đi xấu hổ của hắn.
“Hai mươi!” Điệt Vân đáp.
“Hai mươi! ?” Vệ Tử Quân sợ hãi kêu một tiếng.
“Có cái gì không ổn sao?”
“Không có. . . Chỉ là vì… Ngươi thoạt nhìn mới có mười bốn mười lăm tuổi.”
“Mười bốn mười lăm? ! ! !” Điệt Vân mặt có chút vặn vẹo.
“Có cái gì không ổn sao?” Vệ Tử Quân bày ra ánh mắt vô tội.
Hừ! Điệt Vân tay dùng một chút lực.
“A! Ti —— không phải nói không đau sao!”
Nhìn bộ dáng thống khổ của Vệ Tử Quân, lại cảm thấy có chút không đành lòng.
“Đừng như vậy không biết lớn nhỏ, ngươi phải gọi ta là Thanh ca ca!” Điệt Vân hé ra mặt đen. Bởi vì hắn rất tức giận, nữ nhân này luôn hại hắn tim đập mạnh, chính mình lại như không có việc gì xảy ra.
“Ca ca? Ha ha. . . . Ngươi vẫn là gọi ta tỷ tỷ đi!” Ngươi, tiểu thí hài còn muốn làm ca ca?
“Ngươi bao nhiêu?” Điệt Vân có chút nghi hoặc.
“Ngươi xem ta bao nhiêu?” Bây giờ thật sự không biết chính mình bao nhiêu .
“Sư phó nói ngươi khoảng mười tám.”
Mười tám?”Sư phó đoán thực chuẩn nha, ta mười tám .” Dù sao cũng không biết, hắn nói cái gì liền là cái đó đi.
“Vậy ngươi còn không gọi ta Thanh ca ca!”
“Ca ca? ! Liền ngươi này đậu đỏ đinh! ?”
“Cái gì? ! Đậu đinh? ! Ngươi ngươi… Ngươi. . . Hừ!” Điệt Vân buông tay, run lên nửa ngày, quay người lại đi ra ngoài.
Sau một lúc lâu, có thể là bên ngoài tiêu khí, Điệt Vân lại đi vào.
“Điệt Vân, không có gương sao?”
“Không có!”
“Gương đều không có? Đang tức giận phải không?Nên không tìm cho ta?” Vệ Tử Quân cười nói.
“Ta cùng sư phụ hai cái đại nam nhân, muốn gương làm gì? Thực không có!” Tức giận đáp.
“Điệt Vân, ta lớn lên như thế nào?”
“Ngươi…” Đột nhiên đỏ mặt, thanh âm cũng đột nhiên vào quãng tám, nhẹ như muỗi kêu : “Đẹp mặt!”
“Đẹp mặt? Đẹp mặt như thế nào?”
Điệt Vân hung tợn trừng mắt nhìn Vệ Tử Quân, liếc mắt một cái “Không biết!”
“Ân? Không chịu nói?” Vệ Tử Quân khiêu mi, ánh mắt mang ý cười, nheo mắt nhìn Điệt Vân.
“Ai! Nữ nhân a… Nói bộ dạng không đẹp liền như vậy chán ghét!”
“Nữ nhân bộ dạng chán ghét như thế nào? !”
“Chính là nữ nhân, tổng nghĩ đến chính mình ngày thường đẹp mặt, luôn nũng nịu , bộ dạng cũng ngọt ngào ngấy ngấy, làm cho người ta cảm thấy phiền muộn.”
“Phiền muộn? Ha ha ha… Đó là bởi vì Điệt Vân còn không có lớn lên, Điệt Vân trưởng thành xem các nàng sẽ không thấy phiền muộn .”
“Ngươi. . . Mới không phải như vậy, phiền chính là phiền, chết cũng không thay đổi .”
“Phải không! Đến lúc đó đừng mạnh miệng, có thể nói mà nói đi, ngươi cũng chưa nói ra ta như thế nào a!”
“Ai! Nữ nhân a! Cũng chỉ quan tâm gương mặt. Thật đáng buồn a!” Giả ý thở dài, lại nói: “Sư phó nói, nếu như luận về diện mạo, cô nương không phải là tuyệt sắc, nhưng là tuyệt thế tao nhã!Tao nhã thế nào! ? Ta đến xem?” Dứt lời cố làm ra vẻ muốn quan sát Vệ Tử Quân mặt, nhìn chằm chằm nhìn một hồi, vừa mới lui ra sắc mặt lại đỏ lên.
Vệ Tử Quân cười thầm, rốt cuộc cũng là tiểu hài tử, cũng đừng làm khó hắn .
Nâng nhẹ tay phủ hai má, này rốt cuộc gương mặt như thế nào đâu?
Làm sao có thể không quan tâm được? Phải biết rằng trước kia chính mình bộ dạng nhưng là không tính quá tệ, nếu thật sự thành cái người quái dị, nàng đã có thể thật muốn gặp trở ngại .
Nhưng là vì sao? Chính mình chưa từng có suy nghĩ thân mình này rốt cuộc là ai? Cảm giác thân mình này với mình là hoàn toàn giống nhau, thậm chí ngay vết thương này, đau đớn này cũng là điều đương nhiên. Là vì năng lực thừa nhận của mình quá mạnh sao? Xem ra trái tim của nàng cũng không phải một trái tim bình thường đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.