Tưởng Huyền và Tưởng Bạch vốn là thai long phượng. Lúc Tưởng Bạch ra đời yếu ớt, suýt nữa không giữ được. Thái Tổ mẫu, Tưởng lão phu nhân, cả đêm đến trong miếu tử mẫu cầu phúc, lại cầu xin Lão Sư Phụ tính toán tuyệt diệu trong miếu tính toán cho Tưởng Huyền, Tưởng Bạch. Lão Sư Phụ bảo Tưởng Bạch thân nữ nhi, khó giữ được mạng sống, chỉ có cách giả trang nam nhi, đến lúc mười ba tuổi, vào ngày Phật đản thì đổi về nữ trang. Nghe lời sư phụ, tính mạng nàng quả nhiên giữ được.
Tưởng Bạch nàng mỗi sớm rút một canh giờ được dạy nữ công, lại từ từ dạy một chút quy củ cô gái nên chú ý. Tưởng Bạch thấy Tưởng Huyền không cần học may vá, mình lại phải học, nghiêng đầu thắc mắc. Bởi nàng là nữ nhi cải trang nam nhi, sau này không cải trang nữa, thì phải biết may vá chứ!
Nhờ tài may vá này, Tưởng Bạch thêu hình đào tiên, bị phụ thân nhìn nhầm thành quả táo. Nàng phụng phịu đi hỏi Tưởng Huyền, hắn thấy nàng kì vọng như vậy cũng không dám nói thật, kết quả, tới sinh nhật nào của hai đứa, nàng đều thêu khăn để tặng Tưởng Huyền. Liệu rằng sau này khi không còn phải cải trang nam nhi nữa, Tưởng Huyền có chấp nhận Tưởng Bạch không? Hắn sẽ có thái độ thế nào khi thấy bộ dạng thực của nàng?