Bắc Minh Cảnh đương nhiên là ngủ ngon giấc rồi, đêm nào cũng như đêm nào trước khi đi ngủ hắn đều đứng dưới sân ngẩng đầu nhìn căn biệt thự nguy nga tráng lệ, như để thỏa mãn với những gì đã đạt được.
Hắn ta từ khách biến thành chủ đưa Khương Ái về lại căn phòng trước đây của cô, cánh tay tùy tiện leo lên bả vai cô hơi thở kề cận bên tai:
“Quen thuộc không? Anh biết em nhất định sẽ quay về mà.”
Quay về? Hai từ này được phát ra từ miệng hắn ta nghe mới lực cười làm sao.
Hắn ta cướp nhà, cướp hết tất thảy hạnh phúc của cô, bảo cô quay về đâu đây?
Sắc mặt Khương Ái bị bao phủ hoàn toàn bởi những oán hận, làm gì mà có tâm trạng cùng hắn hàn huyên tâm sự?
Cô hất cánh tay bẩn thỉu của hắn ta ra, lạnh lùng nói: “Bắc Minh Cảnh đừng kể chuyện cười nữa, tôi với anh tốt nhất nên ngả bài với nhau đi.”
Bắc Minh Cảnh lập tức sa sầm mặt giữ lấy cổ tay cô phát tiết:
“Khương Ái càng ngày cô càng không ngoan rồi, tôi vẫn luôn hối hận ngày đó đã quá xem thường cô, nếu không hiện tại cô làm sao dám đối với tôi thế này.”
Khương Ái không nhịn được cười khẩy:
“Vì sao tôi không thể đối với anh thế này? Kể cả thoát được hay không, lòng hận thù của tôi chỉ tăng chứ không bao giờ có giảm.”
Hắn ta nghĩ dùng cách thức giam cầm sẽ nhận được sự khuất phục từ cô sao? Có mà nằm mơ giữa ban ngày.
Cô thà chết chứ không bao giờ chịu khụy lụy kẻ khốn nạn bỉ ổi như hắn ta cả.
Đôi mắt Bắc Minh Cảnh nhíu lại, hiển nhiên đã bị Khương Ái chọc giận:
“Khương Ái đừng có thách thức sự nhẫn lại của tôi.”
Nhưng Khương Ái nào xem hắn ta ra gì, quyết một lần sống chết cùng hắn:
“Anh định làm gì? Giết tôi hay hành hạ tôi tới chết?”
Lần này người cười là Bắc Minh Cảnh, sau một trận cười điên cuồng hắn ta nửa lôi nửa kéo Khương Ái đi về phía chiếc giường chính giữa căn phòng, thô bạo đẩy cô xuống:
“Tôi làm sao nỡ giết cô, tôi yêu cô còn chưa hết nữa mà.”
Lại là yêu, Khương Ái dường như sắp bị dị ứng với cái từ này luôn rồi. Chẳng lẽ giả dối nhiều quá thành quen mồm? Có khi đến chính anh ta còn không biết yêu là gì đấy.
“Bắc Minh Cảnh anh cũng xứng nói ra từ đó sao? Cái cách yêu của anh khiến tôi phải run sợ.”
Bắc Minh Cảnh mím môi, đúng là hắn ta đã nói dối rất nhiều, nhưng câu yêu cô vẫn luôn là thật lòng.
Việc đem lòng yêu con gái kẻ thù từng làm hắn ta căm ghét chính bản thân mình, cũng chính vì yêu cô hắn mới không đuổi cùng giết tận, để cho cô một con đường sống không phải sao?
Thế mà cô lại không hiểu cho nỗi lòng của hắn, luôn miệng oán trách căm thù hắn.
Tự hỏi nếu như Khương Ái rơi vào hoàn cảnh của hắn có làm như thế không? Hay còn cực đoan hơn?
“Khương Ái cho dù em sợ anh ghét anh, em vẫn phải ở bên anh thôi.” Nói dứt câu Bắc Minh Cảnh cưỡng ép đè Khương Ái xuống dưới thân, đôi môi khao khát được chạm vào da thịt cô.
Khương Ái coi Bắc Minh Cảnh giống như căn bệnh dịch điên cuồng đấm đá kéo giãn khoảng cách:
“Bắc Minh Cảnh anh là đồ điên, nếu hôm nay anh giám động vào tôi Úc Lễ sẽ không tha cho anh đâu.”
Lại là Úc Lễ, cái tên này hệt như khúc xương vướng trong cổ họng Bắc Minh Cảnh vậy, nhổ không được mà nuốt cũng không xong.
Hắt tay bắt lấy hai tay Khương Ái cố định trên đỉnh đầu, ngữ điệu mỉa mai nói:
“Hắn ta là cái thá gì? Để xem cô thành người của tôi rồi hắn ta còn thèm cô nữa không?”
Bắc Minh Cảnh mang theo nghi hoặc nhìn vào đôi mắt Khương Ái, dẫu vậy hắn ta vẫn trả lời: “Đúng vậy, ngày nào chưa giết chết được hắn tôi không vui.”
“Anh ghét Úc Lễ như vậy, người phụ nữ anh ta dùng qua rồi anh dùng lại được sao?”
Nghe Khương Ái nói, đáy mắt Bắc Minh Cảnh hiện lên tia buốt lạnh.
Trong thâm tâm hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Khương Ái thuộc về người đàn ông nào khác cả, cô là của hắn cơ mà?
“Khương Ái cô dám phản bội tôi?”
Khương Ái mỉa mai: “Bắc Minh Cảnh anh điên vừa thôi, anh lấy gì đòi tôi phải chung thủy?”
Bắc Minh Cảnh nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc bùng nổ không thể nào kiểm soát được cơ thể mình.
Hắn gần như bị sốc khi nghĩ tới việc Khương Ái và Úc Lễ làm ở sau lưng mình, trong thâm tâm hắn ta cô luôn là cô gái thuần khiết, ở bên hắn tận hai năm trời chưa bao giờ cho phép hắn ta vượt quá giới hạn thế mà với tên kia lại dễ dàng như thế.
Hắn ta không cho phép bản thân được thua kém Úc Lễ, bất chấp cô không còn trong sạch cũng cố vớt vát thứ gì đó khiến bản thân được nguôi ngoai.
Hay tay đặt lên vạt áo trước ngực Khương Ái xé toạc ra.
Lần này Khương Ái hoảng sợ thật rồi, sợ hắn chạm vào mình, sợ hắn sẽ làm tổn thương tới đứa nhỏ của cô và Úc Lễ.
Úc Lễ anh đang ở nơi nào? Bao giờ mới tới đưa em rời khỏi nơi đây?"
Khóe mi Khương Ái lặng lẽ rơi lệ, tự hỏi kiếp trước cô đã làm gì sai, để rồi kiếp này phải chịu những đắng cay này?"
“Anh Cảnh…”
Đúng lúc Bắc Minh Cảnh chuẩn bị hướng xuống quần Khương Ái, gã chó săn xuất hiện trước cửa.
Chuyện tốt bị cắt ngang, Bắc Minh Cảnh gắt gỏng quá: “Cút.”
Gã chó săn lau mồ hôi trên trán, ngập ngừng nói: “Anh Cảnh tên Úc Lễ đang ở ngoài cổng, hắn ta nói nội trong vòng mười phút nữa anh không giao Khương Ái ra hắn sẽ san bằng chỗ này.”
Bắc Minh Cảnh nhíu chặt đầu lông mày, rồi cúi xuống nhìn Khương Ái quật cường dưới thân.
“Chờ tôi giết chết tên đàn ông đó rồi quay lại chăm sóc cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]