Từ khi Khương Ái bị phát hiện mang thai, liền mất đi cơ hội rời khỏi Úc gia, một ngày hai mươi tư tiếng đều có người canh chừng.
Đứng bên cửa sổ sát đất nhìn quang cảnh rộng ngoài kia, Khương Ái mặt đầy ai oán lườm nguýt Úc Lễ.
“Úc lão đại anh không thể giam cầm người khác thế này được.”
Úc Lễ rời mắt khỏi văn kiện trên tay, nhướng mày: “Trước kia em đâu có ra ngoài, chẳng phản vẫn tốt đấy sao?”
“Trước kia khác bây giờ khác, tôi là người mang thai cần được hít thở không khí trong lành.”
Thấy Khương Ái cuối cùng cũng thừa nhận bản thân đang mang thai, Úc Lễ vui vẻ gác lại công việc đi tới bên cạnh cô.
Anh từ phía sau vòng tay ra trước đặt lên bụng cô dịu giọng: “Không sợ Bắc Minh Cảnh nữa?”
Khương Ái thở dài, lúc đầu đúng là cô sợ Bắc Minh Cảnh thật, nhưng hiện tại nỗi sợ đó đã chuyển thành chán ghét không muốn đụng mặt rồi, dù vậy cũng đâu thể trốn tránh trong nhà mãi được, trước sau gì chẳng phải đối diện.
“Biết tôi ở chỗ anh còn động vào, vậy thì quá không nể mặt anh rồi.” Khương Ái kéo tay Úc Lễ ra, xoay người lại khiêu khích.
Úc Lễ chẳng để tâm mấy cái chuyện phân vị cao thấp làm gì, chẳng qua muốn chiều theo ý Khương Ái nên chấp thuận:
“Lát nữa anh phải ra ngoài rồi, để Ngô Hưng đưa em đi.”
Khương Ái nhận được sự cho phép, nhoẻn miệng cười tươi: “Tôi đi chuẩn bị một chút.”
Người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351637/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.