"Phụt..." Có người không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Con hồ ly trắng nhỏ trước mắt chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay, đôi mắt to đen láy, long lanh như thể sắp rớt ra nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, trông béo tròn chỉ nhìn thôi cũng biết là rất dễ nựng.
Trái tim An Mộng tức thì tan chảy, cô nhoáng một cái đã xuất hiện sau lưng Cố Quyên Nhĩ, đáy mắt ánh lên tia sáng đỏ.
An Mộng: Xem ta đột kích ôm một cái!
An Mộng điều khiển đôi tay ngắn cũn của Tiểu Tuyết Tuyết, chồm tới ôm Cố Quyên Nhĩ.
Chỉ thấy Cố Quyên Nhĩ trong thân xác Bạch Chiếu nhẹ nhàng nhảy lên một cái, dùng tư thế tao nhã né được cái ôm của An Mộng.
Người kia vẫn chưa từ bỏ ý định, hùng hổ tấn công về phía Cố Quyên Nhĩ.
An Mộng: Hôm nay nhất định phải nựng cho được Cố đại sư!
Cố Tuyên Kiều nhìn An Mộng ngồi xổm sau lưng Cố Quyên Nhĩ, đôi tay nhỏ không ngừng vồ vồ bắt bắt.
Trong khi đó, chân Cố Quyên Nhĩ như gắn lò xo, mỗi lần bật nhảy đều né được tay cô một cách chuẩn xác, khiến Cố Tuyên Kiều dở khóc dở cười.
Đây là lúc nào rồi? Mà vẫn còn tâm trí để chơi đùa!
"Cố đại sư, tại sao chúng ta lại biến thành thế này?" Cố Tuyên Kiều vội vàng hỏi.
"Tương truyền có một loài hoa, cánh hoa trong suốt như lưu ly, nhụy hoa lại sinh ra phấn màu tím. Điều kiện để loài hoa này nở vô cùng khắc nghiệt, phải được tưới bằng vô số giấc mộng khác nhau mới có thể tồn tại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889547/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.