Cố Tuyên Kiều cũng nghĩ vậy.
Cô phối hợp với Cố Quyên Nhĩ làm cho xong việc, mặc kệ lời mời ở lại chơi thêm vài ngày của Hoàng Vân, cả nhóm kiên quyết trở về.
Vừa xuống máy bay, Cố Quyên Nhĩ đã bị bắt cóc.
Nói cho đúng thì, người bị bắt đi chính là Cố Tuyên Kiều trong thân xác của Cố Quyên Nhĩ.
Chẳng biết Cố Thành Vi nghe được tin từ đâu, biết Cố Quyên Nhĩ và mọi người trở về ngay trong đêm, vậy mà lại đích thân lái xe đến sân bay, chẳng nói chẳng rằng túm lấy Cố Quyên Nhĩ rồi nhét vào xe.
Xe nổ máy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vút đi.
Cố Quyên Nhĩ trong thân xác của Bạch Chiếu giật nảy mình, phi thân lên nóc xe, cắm móng vuốt vào mui xe.
Cố Tuyên Kiều mặt mày ngơ ngác ngồi ở ghế sau, nhìn Cố Thành Vi đang lái xe.
Cô ngập ngừng hồi lâu, tiếng “Bố” kia mãi mà không gọi thành lời.
“Bố đến đón con, sao không báo trước một tiếng? Tự dưng lôi con đi như vậy, bạn con sẽ lo lắng.” Cố Tuyên Kiều nhẹ giọng nói.
Cố Thành Vi sa sầm mặt, mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập phía trước, không để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của con gái.
Ông trầm ngâm một lát rồi nói với giọng tha thiết: “Nhĩ Nhĩ, bố có một bí mật muốn nói cho con biết.”
“Bí mật gì ạ?” Cố Tuyên Kiều ngạc nhiên hỏi.
“Thật ra...” Cố Thành Vi khó khăn đưa ra lựa chọn: “Con không phải là con ruột của bố mẹ.”
Cố Tuyên Kiều kinh ngạc trợn tròn mắt, đây... đây là bí mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889548/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.