An Mộng ngồi chồm hổm ngoài cửa, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Cố Tuyên Kiều.
Vì đan dược mà ngay cả mạng cũng không cần! Chỉ đứng ngoài cửa thôi, cô đã cảm giác như hít thở không nổi.
Cố Tuyên Kiều mắt đỏ hoe vì khói, nước mắt giàn giụa, vẫn kiên trì đi đến cửa bếp, hét lớn: "Cố đại sư, tôi có thể vào xem cô luyện đan không?"
Cố Quyên Nhĩ nhìn xuyên qua lớp kính, đã thấy Cố Tuyên Kiều. Cửa đã dán bùa hút âm, nên chỉ thấy miệng Cố Tuyên Kiều mấp máy, hình như đang hỏi điều gì đó. Cứ tưởng là có việc gấp tìm mình, nhưng đúng lúc này lò đan đã đến thời khắc then chốt, không thể dừng lại được. Thế là, Cố Quyên Nhĩ vừa gật đầu vừa hét lớn: "Có thể, có thể! Cô ra ngoài đợi tôi trước, đừng vào. Lò sắp nổ rồi, cẩn thận kẻo bị hất bay đó!"
Nhưng ở bên ngoài, Cố Tuyên Kiều nào nghe thấy.
Thấy đối phương gật đầu, cô liền mừng rỡ, chắc là đồng ý cho mình vào xem rồi.
Trong ánh mắt kinh hoảng của Cố Quyên Nhĩ, Cố Tuyên Kiều kéo mạnh cửa phòng ra.
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ lớn vô thanh.
An Mộng vừa mới hít được hai hơi khí trong lành, thò đầu vào xem thì một bóng người đã bay thẳng về phía mình.
Chưa kịp nhìn rõ là ai, cả người cô đã bị đập dính vào tường.
"Phụt... Oa..." An Mộng tại chỗ phun ra một búng m.á.u vào sau đầu Cố Tuyên Kiều.
Cố Tuyên Kiều thì ngã lăn ra đất, toàn thân đen thui, tóc cháy khét lẹt.
An Mộng òa khóc: "Vì sao người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889483/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.